KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

 Mai Khinh Liên nói: “Từ một hoàng tử có ít hy vọng kế vị nhất nhảy lên thành thái tử, hơn nữa không bao lâu sau sẽ được kế thừa hoàng vị. Cái bánh lớn như vậy rơi xuống đầu, nếu tính cách Hạng Xung không vặn vẹo thì tâm cơ của hắn còn sâu hơn cả Hạng Long.” 

 Ngay lúc Sở Hưu đang định nói gì đó, bên ngoài bỗng có người tới báo cáo, nói là Hạng Lê tới chơi. 

 Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Hắn tới làm gì? Chẳng lẽ hắn còn hy vọng chúng ta giúp hắn leo lên ngai vàng?” 

 Sở Hưu nhíu mày nói: “Ngoài chuyện đó ra thì hắn còn tới tìm chúng ta làm gì? Hơn nữa, vì sao chúng ta không thể nâng hắn lên ngai vàng?” 

 Gương mặt Mai Khinh Liên lập tức ngạc nhiên, nói thật, cô nàng cũng không ngờ Sở Hưu lại to gan như vậy. 

 Tới giờ Mai Khinh Liên vẫn cho rằng thật ra Sở Hưu chỉ muốn tự về mà thôi, bảo vệ quyền thế và cơ nghiệp Trấn Võ Đường ở Bắc Yên. 

 Ai ngờ suy nghĩ của Sở Hưu còn khoa trương hơn, y định nhúng tay vào tranh chấp hoàng vị của Bắc Yên. 

 Phải biết nếu Sở Hưu làm như vậy, đối thủ của y không chỉ là Hạng Long mà là toàn bộ hoàng tộc Bắc Yên, triều đình Bắc Yên! 

 Mai Khinh Liên còn định nói gì đó, nhưng Sở Hưu đã trực tiếp xoay người rời khỏi. 

 Mai Khinh Liên ở sau lưng lắc đầu, không định khuyên nhủ Sở Hưu. 

 Sở Hưu đã làm quá nhiều chuyện to gan rồi, thêm một chuyện nữa cũng vậy thôi. 

 Trong phòng nghị sự, Hạng Lê vừa thấy Sở Hưu đã chạy thẳng tới, không ngờ hắn lại nắm tay Sở Hưu hô lớn: “Sở đại nhân! Cứu ta! Cứu ta!” 

 Sở Hưu nhíu mày, chân khí chậm rãi tỏa ra cố định thân hình Hạng Lê, tách hắn ra. 

 Y không quen để một nam nhân nắm tay mình. 

 “Điện hạ đừng kích động, trời còn chưa sụp đâu, ngươi cũng chưa chết, vội cái gì?” 

 Sau khi để Hạng Lê ngồi xuống ghế bình tĩnh lại, Sở Hưu mới quan sát Hạng Lê lúc này. 

 Mới mấy ngắn ngủi nhưng y suýt nữa không nhận ra Hạng Lê. 

 Trước đó tuy Hạng Lê khá kiêu căng nhưng vẫn có vẻ phóng khoáng của hoàng thất. 

 Nhưng bây giờ thân thể Hạng Lê như gù đi, râu tóc không được cắt tỉa, rối tung như ổ quạ. 

 Lại thêm thường xuyên mất ngủ nên hai mắt hắn đầy tơ máu, hốc mắt lõm sâu, dáng vẻ cực kỳ thê thảm. 

 Thời gian vừa qua, đúng là Hạng Lê đã bị ép tới mức muốn phát điên. 

 Hoàng vị trông ngóng bao năm lại bị Hạng Xung đoạt mất, hắn cũng biết một khi Hạng Xung ngồi vũng trên vị trí này, chắc chắn người đầu tiên hắn đem ra khai đao chính là mình. 

 Bao năm qua, hắn chèn ép Hạng Xung đâu phải một hai lần, đương nhiên hắn biết vị thập tam đệ này thù hận mình tới mức nào. Một khi Hạng Xung leo lên hoàng vị, mình làm gì còn đường sống? 

 Hơn nữa, xưa này chuyện chém giết tranh đoạt hoàng vị không thể giữ thể diện được. 

 Phụ hoàng của hắn còn giết chết cả ca ca ruột thịt cùng cha cùng mẹ, đừng nói tới Hạng Xung. 

 Mấy ngày qua, Hạng Lê cũng đã chứng kiến thói đời ấm lạnh ra sao. 

 Những thế lực, quân đội, quan văn rồi hoàng tộc quyền quý đáp ứng sẽ quy thuận hắn, ngay khi hắn thất thế tất cả đều quả quyết bỏ rơi hắn, quay sang gia nhập dưới trướng Hạng Xung. Còn hắn lại không có cách nào. 

 Vốn dĩ Hạng Lê còn định mượn rượu giải sầu trong phủ của mình, kết quả hắn tình cờ nghe tin Sở Hưu và Hạng Xung nảy sinh xung đột. Hắn đột nhiên nhớ ra một việc, mình đã từng hợp tác với Sở Hưu. Cho dù bây giờ Sở Hưu cũng bị Hạng Long chèn ép nhưng trước mắt người duy nhất có thể cứu mình, cũng dám tới cứu mình chỉ có Sở Hưu. 

 Cho nên Hạng Lê không kịp chờ đợi, trực tiếp chạy tới cửa, bỏ qua tôn nghiêm, bỏ qua hết thảy, vừa thấy Sở Hưu đã như bắt được cỏ cỏ cứu mạng, tóm chặt lấy không chịu buông tay. 

 Hạng Lê hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Sở đại nhân, tuy bây giờ ta còn chưa chết, nhưng tương lai sống hay chết còn chưa biết được. 

 Hôm nay ta tới là đã dự tính trường hợp xấu nhất. Chỉ cần Sở đại nhân cứu ta một mạng, ta có thể giao tất cả những gì ta tích lũy được cho Sở đại nhân!” 

 Trước mặt Sở Hưu, thậm chí Hạng Xung đã không tự xưng là bản vương. 

 Bây giờ, đối với hắn không gì quan trọng hơn giữ được mạng. 

 Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Điện hạ không cần buồn lo vô cớ như vậy. Ta đã nói rồi, trời còn chưa sập, Hạng Xung cũng chưa kế vị đâu. 

 Ngươi ngóng tổng vị trí thái tử đã hơn mười năm, bây giờ đánh mất như vậy, chẳng lẽ ngươi lại cam tâm? 

 Chỉ muốn giữ mạng thôi, đúng là quá yếu đuối.” 

 Nói đến đây, giọng nói của Sở Hưu như ẩn chứa ma lực gì đó, khiến Hạng Lê nghe được hai mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị. 

 “Điện hạ, ngươi có muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình, leo lên 

 hoàng vị của Bắc Yên không?” 

 Hạng Lê sửng sốt nửa ngày rồi run rẩy nói: “Leo lên hoàng vị của Bắc Yên? Ta có còn cơ hội không? Đây là mệnh lệnh của phụ hoàng. 

 Tất cả mọi người đã gia nhập dưới trướng Hạng Xung, hắn còn có Đông Hải Kiếm Thánh Khang Động Minh làm sư phụ, hắn còn được Cửu Long Ấn gia trì. 

 Chỉ trong một đêm hắn đã có mọi thứ của thái tử, ta lấy gì ra đấu với hắn? Lấy gì ra tranh với hắn?” 

 Sở Hưu đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Hạng Lê nói: “Ta không cần ngươi đấu với hắn, cũng không cần ngươi tranh với hắn. Những thứ đó cứ giao cho ta là được. 

 Ngươi chỉ cần làm theo lời dặn của ta, ta cam đoan sẽ đưa ngươi lên hoàng vị. 

 Đương nhiên điều kiện bắt buộc là ngươi phải nghe lời. Nếu ngươi chỉ là một đống bùn nhão thì ta có cố đến đâu cũng không dán được lên tường đâu.” 

 Lời nói của Sở Hưu như mang theo ma lực nào đó, khiến cho tâm trạng hoảng loạn của Hạng Lê bỗng ổn định lại. 

 Hạng Lê nhìn Sở Hưu, giọng nói vãn hơi run rẩy: “Sở đại nhân, có thật là ngài có thể giúp ta lấy lại hoàng vị?” 

 “Ngươi tin ta là được!” 

 Hạng Lê vẫn còn nghi ngờ nói: “Nhưng Sở đại nhân, vì sao ngài lại làm vậy? Ngài sẽ nhận được cái gì?” 

 Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Bắc Yên không phải Bắc Yên của một mình phụ hoàng ngươi, cũng không phải Bắc Yên của mình hoàng tộc Hạng thị. 

 Hạng Xung được tất cả mọi thứ của phụ hoàng ngươi, đương nhiên cũng phải kiên quyết chấp hành chính sách của phụ hoàng ngươi. 

 Cho nên hắn làm hoàng đế sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của ta, ta rất không vui. 

 Nâng đỡ ngươi lên hoàng vị, ta cũng sẽ giúp ngươi trấn giữ Bắc Yên. 

 Giang sơn là của ngươi. 

 Giang hồ, là của ta.” 

 Những lời tuyên ngôn bừng bừng dã tâm, thậm chí có thể nói là trắng trợn bộc lộ dục vọng như vậy lại khiến Hạng Lê càng an tâm. 

 Bây giờ, đừng nói Sở Hưu chỉ muốn hắn chia sẻ giang sơn Bắc Yên không thuộc về hắn, cho dù Sở Hưu muốn lên làm hoàng đế, chỉ cần cho hắn cuộc sống phú quý cả đời, Hạng Lê cũng sẽ đồng ý. 


 Mai Khinh Liên còn ở bên ngoài nghe động tĩnh, đương nhiên không phải nghe lén mà là quang minh chính đại đứng nghe. 

 Lúc này nghe Hạng Lê nói vậy, b*n n**c lưu loát như thế, cô nàng không khỏi lắc đầu. 

 Thủ đoạn của Sở Hưu còn quá đáng hơn người của Đệ Lục Thiên Ma Tông. 

 Người ta chỉ dẫn dắt tâm ma, còn Sở Hưu thì hay rồi, cho dù người ta không có tâm ma, y cũng có thể kéo người ta vào trong Ma đạo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi