KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 Hạng Sùng chần chừ một chút rồi nói: “Tạm được, thế lực dưới trướng hắn đã vượt qua Hạng Lê. 

 Nhưng hắn quá ham mê quyền lực, hơn nữa còn thích dùng người giang hồ.” 

 Hạng Sùng đã mỹ hóa hành động của Hạng Xung lên vô số lần rồi mới kể lại. 

 Trước mắt Hạng Long đã ra thế này, rõ ràng là không sống được bao lâu nữa. Nếu bây giờ bảo Hạng Long thay đổi thái tử, đây không phải chuyện tốt lành gì cho Bắc Yên, cũng rất dễ khiến triều đình Bắc Yên rung chuyển. 

 Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Hạng Long hiện giờ, Hạng Sùng cũng không đành lòng nói xấu Hạng Xung. 

 Cho nên Hạng Long nghe vậy chỉ cười hư nhược nói: “Ham mê quyền lực? Người không ham mê quyền lực cũng không thể làm hoàng đế được. 

 Còn dùng người giang hồ cũng không phải chuyện xấu gì. Chẳng phải ta cũng từng dùng người giang hồ à? 

 Giang hồ triều đình, không phân biệt được, bài xích với chèn ép còn chẳng bằng lợi dụng. 

 Xung Nhi còn rất trẻ, có thể có nhiều chỗ hắn làm không đúng. Cho nên phải nhờ những lão nhân trong hoàng thất Bắc Yên như các ngươi giúp đỡ hắn một chút!” 

 Hạng Sùng sắc mặt xám xịt gật đầu. 

 Hắn không thể không biết xấu hổ nói với Hạng Long, mình không quản được con trai của Hạng Long. Lần trước hắn đã tới giáo huấn Hạng Xung một lần, kết quả đối phương coi như gió thoảng bên tai, rõ ràng là không để vào lòng. 

 Lúc này tâm địa của Hạng Xung đã bành trướng, có nhiều cao thủ cường giả dưới tay, hắn không cho rằng mình cần những trưởng bối như Hạng Sùng nâng đỡ. 

 Năm xưa khi mình chưa làm thái tử, sao không thấy họ tới nâng đỡ mình? 

 Còn so với Hạng Xung tâm địa bành trướng, Lâm Phong Ngọc dưới tay hắn lại rất lo lắng. Thực lực dưới tay Hạng Xung càng mạnh, hắn càng lo lắng. 

 Vì những người có thực lực đều là Ngũ Ương đạo nhân dẫn tới cho Hạng Xung, còn hắn càng lúc càng không được coi trọng. 

 Trước đó Lâm Phong Ngọc và Ngũ Ương đạo nhân còn được coi là phụ tá đắc lực dưới trướng thái tử, nhưng bây giờ chênh lệch giữa hai người đã càng ngày càng rõ rệt, thậm chí người ngoài cũng thấy được. 

 Dù sao Ngũ Ương đạo nhân đã lôi kéo được nhiều cường giả tới cho Hạng Xung, hơn nữa còn giúp Hạng Xung giải quyết vài chuyện khó khăn khác. 

 Còn Lâm Phong Ngọc chỉ ăn bám kiếm được một nữ nhân, ngoài ra có gì? Đúng là rác rưởi. 

 Tình hình này khiến Lâm Phong Ngọc luôn dốc lòng muốn cùng Hạng Xung kiến công lập nghiệp phong hầu bái tướng, giờ lại hết sức lo lắng. 

 Lý Thu Dịch thấy dáng vẻ Lâm Phong Ngọc lúc này, bèn nói với giọng ôn nhu: “Ngọc lang, không cần lo mấy chuyện này, chẳng qua chỉ là chó săn cho triều đình mà thôi, không làm thì thôi. 

 Chàng theo ta về nhánh Ẩn Ma, cùng lắm thì ta tự tới xin Ngụy Thư Nhai, tới xin bọn Tần Triều Tiên, để ngươi khai tông lập phái trong nhánh Ẩn Ma. Đến lúc đó tự lên làm tông chủ chưởng môn, chẳng tốt biết bao?” 

 Nếu người khác trong nhánh Ẩn Ma mà thấy dáng vẻ lúc này của Lý Thu Dịch, chắc sẽ kinh ngạc tới rớt cả mắt. 

 Trong nhánh Ẩn Ma, Lý Thu Dịch là loại người không được ưa thích nhất. 

 Lấy Viên Thiên Phóng đã bị Sở Hưu xử lý làm ví dụ, tuy tính cách cực đoan, những người khác cũng không ưa, nhưng ít nhất khi không có xung đột về lợi ích, Viên Thiên Phóng sẽ không trêu chọc những người khác. 

 Nhưng nữ nhân Lý Thu Dịch này lại nổi tiếng chanh chua, cho dù nói chuyện bình thường cũng có thể khiến người ta ôm một bụng tức. 

 Ai cũng biết tính cách của mụ, ngươi so đo với mụ thì không đáng, ngươi nhịn thì khó chịu. 

 Cho nên cứ như vậy, không mấy ai muốn giao tiếp với mụ. 

 Chưa ai từng thấy Lý Thu Dịch nói năng ôn nhu như vậy, đủ chứng minh rốt cuộc sức mạnh của tình yêu lớn tới mức nào. 


 Lâm Phong Ngọc mất kiên nhẫn nói: “Ngươi thì biết gì? Trên một người dưới vạn người không phải là chó săn cho triều đình mà là vương hầu tướng quân! 

 Vào nhánh Ẩn Ma làm chuột cống, ai biết lúc nào sẽ bị đám tông môn Chính đạo nhắm vào, tiêu diệt. Ta không đi đâu!” 

 Nói xong, Lâm Phong Ngọc cũng cảm thấy mình nặng lời, Hắn vội vàng đổi giọng nói: “Ta không có ý này. 

 Chẳng qua ta đi theo điện hạ nhiều năm, kết quả mãi mới chờ đến lúc điện hạ chuẩn bị đăng cơ, ta lại bị đá sang một bên. Trong lòng ta không cam lòng thôi!” 

 Nói đến đây, Lâm Phong Ngọc chợt ngẩng đầu lên: “Nàng nói xem, nếu bây giờ ta giúp điện hạ đoạt được một phần quyền lực của Trấn Võ Đường, điện hạ có vui vẻ không? Ta nghe điện hạ mắng chửi Sở Hưu không biết điều nhiều lần rồi.” 

 Đây không phải ý tưởng đột xuất của Lâm Phong Ngọc mà là hắn tự mình ‘tính toán’ ra. 

 Trấn Võ Đường bị Hạng Long kiêng kỵ, sau đó Sở Hưu lại từ chối lời mời chào của Hạng Xung, có thể nói Sở Hưu và hoàng tộc Hạng thị đã chia thành hai đường. 

 Đương nhiên hắn cũng không có bản lĩnh diệt trừ Trấn Võ Đường, hắn không dám nghĩ tới chuyên này. Nhưng nhân lúc ba nhánh Đạo Phật Ma đang hỗn chiến, lẻn vào chiếm chút lợi lộc của Trấn Võ Đường cũng được, chủ yếu là làm Hạng Xung vui vẻ. 

 Sắc mặt Lý Thu Dịch hơi đổi, giọng điệu nghiêm túc nói: “Ngọc lang, chàng có trêu ai khác thì ta cũng giúp được, nhưng tuyệt đối đừng trêu chọc tên Sở Hưu kia.” 

 Lý Thu Dịch hành tẩu giang hồ đã lâu, hơn nữa phần lớn thời gian mụ đều làm đại lão trong nội bộ nhánh Ẩn Ma, được đông đảo hậu bối nhánh Ẩn Ma đối xử cung kính. Cho nên tính cách Lý Thu Dịch cực kỳ kiêu ngạo, cũng chẳng sợ ai! 

 Trong nhánh Ẩn Ma, bất luận là Ngụy Thư Nhai với tư cách cực cao, hay Nhậm Thiên Thu nắm giữ thế lực ma đạo nhất lưu Vô Tướng Ma Tông, Lý Thu Dịch đều không sợ. 

 Nhưng lần trước trong đất tổ của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, Lý Thu Dịch thật sự sợ hãi. 

 Không phải mụ bị Sở Hưu đánh tới phát sợ, mụ sợ thái độ của Sở Hưu. Thái độ của y là không e ngại điều gì, to gan tới mức sẵn sàng giết mụ! 


 Đối mặt với người như vậy, hoặc là giết chết hắn, hoặc là đừng có trêu chọc hắn. 

 Có thể nói nếu không vì Lâm Phong Ngọc, vì sức mạnh vĩ đại của tình yêu ,cả đời này Lý Thu Dịch không muốn xuất hiện trước mặt Sở Hưu. 

 Nghe Lý Thu Dịch nói vậy, sắc mặt Lâm Phong Ngọc lóe lên sắc thái lạ, hắn gật đầu nói: “Yên tâm, ta biết chừng mực. Ta sẽ không tùy tiện trêu chọc tên Sở Hưu kia.” 

 Lý Thu Dịch yên tâm gật nhẹ đầu. Đáng tiếc mụ không biết lời hứa của nam nhân thường không thể tin được, lúc trẻ mụ từng chịu thiệt nhưng đến giờ vẫn không hiểu được điều này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi