KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 Thân là ma đầu trong mắt đa số người giang hồ, theo họ, ngày ngày Sở Hưu thường xuyên gian dâm cướp bóc, giết người vô độ, coi đó là niềm vui. 

 Nhưng thực ra với địa vị của Sở Hưu bây giờ, cho dù y có muốn gian dâm cướp bóc thì dưới tay cũng có cả đống người làm thay y, Sở Hưu làm gì có thời gian làm mấy chuyện cấp thấp như vậy. 

 Thời gian qua Sở Hưu rất bận, bận tới mức không có cả thời gian tu luyện. 

 Đã giải quyết xong hai nhánh Đạo Phật, Sở Hưu cũng tranh thủ bố trí tiếp. Nhất định phải điều chỉnh lực lượng các phe tới mức hoàn hảo, không thể có sơ sót gì. 

 Chỉ có một cơ hội, y mà không nâng được Hạng Lê lên hoàng vị, tất cả thế lực và bố trí của y ở khu vực Bắc Yên đều thành công cốc. 

 Cho nên thời gian vừa qua, Sở Hưu không chỉ sắp xếp những điều này, mà còn tính toán xem khi Hạng Xung đăng cơ sẽ xuất hiện những tình huống bất ngờ nào, sau đó lại nghĩ cách giải quyết những vấn đề này như thế này, tranh thủ loại bỏ toàn bộ sơ hở. 

 Nhưng người tính không phải trời tính, phải nói là Sở Hưu vốn không tính tới còn có người tới gây chuyện với y trong thời điểm như vậy. 

 Một đệ tử Trấn Võ Đường vội vàng chạy vào hô lớn: “Không xong rồi! Hỏa Nô đại nhân bị người khác bao vậy, đang rất nguy kịch!” 

 Tất cả mọi người trong Trấn Võ Đường nghe được tin này đều đờ ra tại chỗ. 

 Gần đây Trấn Võ Đường đã thu bớt lực lượng bên ngoài, gọi hết lực lượng trải rộng khắp giang hồ Bắc Yên vào trong Yên Kinh Thành. 

 Thời điểm này mà còn có người dám tới gây chuyện với bọn họ? 

 Sở Hưu sắc mặt âm trầm đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Không cần hoảng hốt, rốt cuộc là có chuyện gì? Hỏa Nô bị ai bao vây? Bây giờ hắn đang ở đâu?” 

 “Là thuộc hạ của thái tử Lâm Phong Ngọc! Bây giờ đang ở phía tây thành! 

 Trước đó các bang phái bên thành tây luôn tôn kính Trấn Võ Đường chúng ta, nhưng không biết tên Lâm Phong Ngọc này nổi điên gì đó, nhất quyết đòi đoạt tiền cung phụng của những bang phái đó. 

 Lúc bình thường các bang phái này khá cung kính với Trấn Võ Đường chúng ta, sau khi xảy ra chuyện bọn họ lập tức thông báo cho Hỏa Nô đại nhân, kết quả chưa nói được mấy câu Hỏa Nô đại nhân đã đánh nhau vơi Sơn Dương Phủ. 

 Nhưng đối phương người đông thế mạnh, khi thuộc hạ tới báo tin, Hỏa Nô đại nhân đã rất nguy hiểm!” 

 Vừa nghe câu này, sắc mặt đám người Mai Khinh Liên đều rất kỳ lạ. 

 Lần này đầu Hạng Xung bị cửa kẹp à? Trong thời điểm này hắn tới khiêu khích Trấn Võ Đường làm gì? 

 Trấn Võ Đường quản lý giang hồ Bắc Yên, đương nhiên một số bang phái nhỏ trong Yên Kinh Thành cũng thuộc phạm vi quản lý của Trấn Võ Đường. 

 Nhưng những bang phái này thường có thực lực rất yếu, dù sao cũng là dưới chân thiên tử, chỉ có thể làm một số chuyện hạ cửu lưu, thậm chí chính Trấn Võ Đường cũng không để bọn họ vào trong mắt. 


 Nếu thuộc hạ của Hạng Xung vì một chút xíu cung phụng đó mà trêu chọc Trấn Võ Đường, vậy rõ ràng là đầu óc bị cửa kẹp. Nhưng nếu nói Hạng Xung định nhắm vào Trấn Võ Đường, hắn sắp lên ngôi, chẳng lẽ không chờ thêm một chút thời gian? 

 Huống chi bây giờ Ngũ Ương đạo nhân đang ở bên cạnh Hạng Xung, nếu Hạng Xung định ra tay với Trấn Võ Đường, vậy vì sao không có tin tức gì đưa tới? Chẳng lẽ Ngũ Ương đạo nhân trở mặt? 

 Không ai đoán được hành động lần này lại là Lâm Phong Ngọc giấu diếm Hạng Xung tự ý hành động. Đừng nói Ngũ Ương đạo nhân, thậm chí Lý Thu Dịch cũng không biết. 

 Sở Hưu vung tay, lạnh lùng nói: “Cho dù nguyên nhân gì đi nữa, bọn chúng tưởng muốn động vào người của Trấn Võ Đường là động được à?” 

 Nếu Hạng Xung không trêu chọc y, đương nhiên y cũng không tới trêu chọc Hạng Xung. 

 Dù sao không bao lâu nữa sẽ lên ngôi, cũng sắp tới ngày lật mặt. 

 Nhưng bây giờ Hạng Xung dám ngang nhiên khiêu khích Trấn Võ Đường của y, tình hình như vậy, Sở Hưu không nhịn được, cũng không thể nhịn. 

 Lúc này trên con phố ở thành tây, Hỏa Nô đang một địch năm, toàn thân đầy máu tươi, cực kỳ thê thảm. 

 Tuy bây giờ địa vị của Lâm Phong Ngọc trong lòng Hạng Xung đã rớt xuống rất sâu, nhưng có xuống nữa thì sau lưng hắn cũng có Lý Thu Dịch, bản thân vẫn là tâm phúc của Hạng Xung. 

 Cho nên trong cung thái tử hắn cũng có không ít thuộc hạ tâm phúc. 


 Năm người này là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất hắn mời chào từ giang hồ, nhưng hắn không ngờ chỉ một người không tên tuổi gì trong Trấn Võ Đường cũng khó chơi đến vậy. 

 Bị năm người bao vây, Hỏa Nô cắn chặt răng, dùng võ kỹ kỳ dị mang đậm phong cách Tây Vực né tránh, chỉ lúc nào không né được hắn mới liều mạng với đối thủ. Đương nhiên cuối cùng vẫn không đánh nổi. 

 Tình thế đã rất nguy hiểm nhưng Hỏa Nô vẫn không muốn bỏ trốn. 

 Bỏ trốn thì không chỉ hắn mất mặt mà cả Trấn Võ Đường cũng mất mặt. 

 Nơi này là Yên Kinh Thành, xung quanh có nhiều người như vậy, hắn phải giữ thể diện. Nếu mất mặt có thể mất cả tính mạng và tiền đồ. 

 Thật ra Hỏa Nô là người rất biết thỏa mãn, hắn là nô lệ ở Tây Vực, cuộc sống rất khó khăn. Thậm chí đối với hắn, chỉ cần còn sống, được ăn, được uống là rất thỏa mãn rồi. 

 Cho nên cho dù những người đồng liêu với hắn năm xưa như Nhạn Bất Quy và Đường Nha đều đã bước vào cảnh giới Chân Đan, cũng trở thành tâm phúc của Sở đại nhân, hắn cũng không thấy ghen tị. 

 Nhưng cho dù hắn biết thỏa mãn, hắn cũng không nỡ bỏ qua những thứ mình đang sở hữu. 

 Rất nhiều thứ khi không có được thì cũng thôi, lúc được rồi lại không muốn mất đi. 

 Thuộc hạ của Sở đại nhân không có hạng kém cỏi, tuy Hỏa Nô không bằng Đường Nha cũng không bằng Nhạn Bất Quy, nhưng hắn không phải loại kém cỏi! 

 Khí huyết quanh người Hỏa Nô không ngừng thiêu đốt, mấy tên võ giả đang bao vây hắn cũng tặc lưỡi. Chỉ là xung đột bình thường thôi, tên này liều mạng làm gì. 

 Hỏa Nô định liều mạng, bọn họ lại không muốn liều mạng, cho nên đột nhiên bị Hỏa Nô ép lui. 

 Nhưng thiêu đốt tinh huyết không thể kéo dài lâu, Hỏa Nô cũng càng ngày càng yếu. 

 Cảm nhận được lực lượng đang tản mát dần trong cơ thể mình, Hỏa Nô bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. 


 Không ngờ năm người trước mặt Hỏa Nô đứng ngẩn ra tại chỗ, một khắc sau mi tâm năm người cùng xuất hiện một điểm đen, chỉ trong chớp mắt màu đen lan tràn, không ngờ thân thể năm người cùng hóa thành một đống tro bụi giữa làn gió nhẹ. 

 Cảnh tượng này khiến Lâm Phong Ngọc sợ tới ngây người, Hỏa Nô lại thở dài một tiếng, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười. 

 Còn sống, dẫu sao cũng tốt hơn chết. 

 Một luồng kình lực hùng hậu được truyền vào cơ thể hắn, giọng nói của Sở Hưu cũng vang lên sau lưng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi