KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

 Có thể nói bây giờ hắn mới ổn định lại cảnh giới này mà thôi, là người ‘trẻ tuổi’ nhất trong cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, tích lũy căn cơ chưa sâu. 

 Hơn nữa động thủ trong Nguyên Thủy Ma Quật thì xung quanh đều là ma khí âm trầm, cho dù Lăng Vân Tử là cường giả Thiên Địa Thông Huyền, hắn cũng không hợp với khí tức xung quanh, đương nhiên sức chiến đấu suy giảm rất nhiều. Ngược lại Thương Thiên Lương không phải băn khoăn như vậy. 

 Cho nên càng đánh thì Thương Thiên Lương càng chiếm ưu thế, cuối cùng không chỉ ngươi tới ta lui, thậm chí còn có vẻ áp đảo Lăng Vân Tử. 

 Nhưng những người khác không được lạc quan như vậy. 

 Các võ giả Chính đạo lao tới, đương nhiên đám người Ngụy Thư Nhai không thể hấp thu ma khí nữa, buộc phải ra tay. 

 Ngụy Thư Nhai ngăn cản Hư Vân, đám người Lã Phụng Tiên và Mai Khinh Liên cũng ra tay chống cự, nhưng khổ nỗi phe đối diện quá đông. 

 Đặc biệt là bên phía Hư Vân, Ngụy Thư Nhai không chống được bao lâu. 

 Dù sao Hư Vân cũng đã đứng trên đỉnh của cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nếu bây giờ thể lực của Ngụy Thư Nhai còn đang ở mức đỉnh phong, cho dù lão không đánh được Hư Vân nhưng cũng có thể giao chiến với Hư Vân trong một thời gian. Nhưng bây giờ, hắn lại không cản được mấy chiêu. 

 Lúc này những kẻ trong nhánh Ma đạo không những không ra tay giúp đỡ, ngược lại trong mắt bọn họ còn có sắc thái lạ. 

 Chẳng phải lúc trước Sở Hưu lớn lối lắm à? Càn rỡ lắm cơ mà? Bây giờ cũng bị người ta đè xuống đất đánh cho thôi. 

 Bọn họ không hứng thú đi giúp Sở Hưu, ngược lại bọn họ rất hứng thú với lực lượng trong ma văn. 

 Thấy Sở Hưu đứng đó hấp thu lực lượng của ma văn, một võ giả cảnh giới Chân Đan chạy tới một bên, phía đó cũng có một ma văn. Hắn định học theo Sở Hưu, hấp thu lực lượng trong đó. 

 Kết quả hắn vừa động thủ, chỉ trong nháy mắt thôi, ma khí cuồng bạo tới khủng khiếp đột ngột bộc phát. Không tới một giây sau võ giả kia đã bị ma khí cuồng bạo đánh nát, không còn xương cốt! 

 Tất cả mọi người đều run sợ, e là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng không chịu nổi loại lực lượng này bộc phát. 

 Lại nhìn sang phía Sở Hưu, tuy mọi người không biết Sở Hưu làm thế nào gánh vác được lực lượng đó bộc phát, nhưng trước mắt có nhiều ma văn như vậy, chỉ có ma văn mà Sở Hưu đang hấp thu là an toàn nhất. 

 Ánh mắt một số võ giả Ma đạo ở đây lộ vẻ tham lam, nhưng không ai ra tay. 

 Một là những người trong Chính đạo vẫn còn ở đây, bọn họ không giúp Sở 

 Hưu thì thôi, giờ còn bỏ đá xuống giếng thì có vẻ không ổn lắm. 


 Đương nhiên quan trọng nhất là bọn họ sợ sau này Sở Hưu sẽ trả thù. 

 Lúc này Tư Đồ Khí chớp mắt, hắn không ra tay, ngược lại kích động một võ giả tán tu Ma đạo khác là Hàn Thu Hồng xuất thủ. 

 Hàn Thu Hồng quanh năm ẩn cư trong khu vực Tây Sở, tình nghĩa với Tư Đồ Khí cũng không tệ. Quan trọng nhất là trước đây hắn chưa từng tiếp xúc với Sở Hưu. 

 Tư Đồ Khí đã bị Sở Hưu giáo huấn vài lần, cũng biết Lý Thu Dịch chết trong tay Sở Hưu. Không thể không nói, hắn cảm thấy e ngại về Sở Hưu, cho nên lần này hắn không định làm chim đầu đàn. 

 Tư Đồ Khí không dám làm chim đầu đàn, đương nhiên phải kích động người khác đi làm thay. 

 Hàn Thu Hồng là một lão già mặc áo xanh xanh đỏ đỏ, hắn vốn không phải người Trung Nguyên mà là người Miêu Cương. 

 Người Miêu Cương rất ít khi ra khỏi Tây Sở, Hàn Thu Hồng không hứng thú với nhánh Ẩn Ma, càng không hứng thú gia nhập Minh Ma, thậm chí hắn còn có một chút thù hận nho nhỏ với Bái Nguyệt Giáo. Cho nên phần lớn thời giờ, thậm chí hắn còn ít khi ra khỏi địa bàn của mình, đừng nói tới đi vào Trung Nguyên, đấu đá với những người khác. 

 Nhưng Hàn Thu Hồng có không giỏi chuyện đấu đá với người khác thì cũng không phải là kẻ ngốc, nghe vậy hắn trực tiếp hỏi ngược lại: “Trong giới Ma đạo ngươi nổi tiếng hơn ta nhiều, sao ngươi không tự nói?” 

 Tư Đồ Khí ra vẻ khổ sở nói: “Hàn huynh, ngươi cũng thấy thái độ của tên Sở Hưu đối với ta rồi mà, trước đây chúng ta từng có thù hận. 

 Ngươi không phải người của nhánh Ẩn Ma chứ ta còn muốn sống trong nhánh Ẩn Ma. 

 Bây giờ nhánh Ẩn Ma đã không phải nhánh Ẩn Ma trước kia nữa, Sở Hưu thế lớn, những người khác chỉ là đống cát, không đấu nổi với Sở Hưu. 

 Trước kia Ngụy lão còn khá công bằng, nhưng bây giờ ngươi nhìn xem, Ngụy lão đã thiên vị Sở Hưu tới mức nào rồi? 

 Bây giờ nếu ta mở miệng, chắc chắn sau này tên Sở Hưu kia sẽ nhắm vào ta.” 

 Thấy Tư Đồ Khí ra vẻ thê thảm, Hàn Thu Hồng vẫn không bị mắc lừa, hắn chỉ cười lạnh nói: “Ta mà nói thì tên Sở Hưu kia sẽ không nhắm vào ta chắc?” 

 Tư Đồ Khí chỉ vào ma văn nói: “Hàn huynh, ngươi nhìn xung quanh xem, có ai không hứng thú với ma văn kia? 

 Ngươi chỉ cần hô một tiếng, chắc chắn những người khác sẽ làm theo. Luật pháp không trách số đông, chẳng lẽ một mình tên Sở Hưu kia có thể giết sạch mọi người trong Ma đạo hay sao? 

 Hơn nữa ngươi không phải võ giả Trung Nguyên, càng không võ giả nhánh Ẩn Ma, sau khi được lợi ngươi trực tiếp trốn về Miêu Cương là được. Chẳng lẽ tên Sở Hưu kia còn đuổi tới Miêu Cương hay sao?” 

 Nghe Tư Đồ Khí nói vậy, Hàn Thu Hồng cũng thấy động tâm. 

 Lúc này Tư Đồ Khí lại thêm một mồi lửa: “Hàn huynh, ta nghe nói ngươi chuẩn bị luyện chế kỳ cổ Thiên Niên Trùng. Thứ này không chỉ hao tổn tâm huyết, còn có yêu cầu rất cao đối với tu vi bản thân, bằng không chỉ sơ sót một chút thôi là căn ngược lại bản thân. 

 Nếu ngươi hấp thu chỗ ma khí đó, khiến cho căn cơ tu vi tiến bộ thêm một bậc, chẳng phải sẽ chắc chắn hơn à?” 

 Tư Đồ Khí lại chỉ những người khác: “Hàn huynh, ngươi cũng thấy đấy. Không ai mở miệng, không có người dẫn đầu thì đám người này sẽ tuyệt đối không động thủ. 

 Còn đợi thêm nữa thì Sở Hưu sẽ hấp thu toàn bộ lực lượng của một ma văn, khi đó sẽ không còn cơ hội.” 

 Bị Tư Đồ Khí kích động như vậy, lại thêm lợi ích mê hoặc, Hàn Thu Hồng còn không hiểu mấy về Sở Hưu, hắn bèn cắn răng một cái, đứng ra nói: “Chư vị, Nguyên Thủy Ma Quật là của tất cả mọi người trong Ma đạo chúng ta chứ không phải của riêng tên Sở Hưu kia. 


 Nhưng bây giờ thấy Hàn Thu Hồng đã động thủ, có đắc tội với Sở Hưu thì cũng là hắn đắc tội trước, những người khác cũng đỡ băn khoăn. 

 Trong nhánh Ma đạo, chỉ có số ít như Tần Triều Tiên là không ra tay. 

 Tần Triều Tiên là vì tính cách bản thân, Xích Luyện Ma Tông tự thành một phái, không muốn đắc tội với đám người Sở Hưu nhưng cũng không muốn tiếp cận với bọn họ. 

 Còn những người khác, tuy bọn họ không phải thuộc hạ của Sở Hưu nhưng lại có chút giao tình với Ngụy Thư Nhai. Thời điểm này mà bảo bọn họ bỏ đá xuống giếng, bọn họ không làm được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi