KÌ TÀI GIÁO CHỦ

 

 Chính đạo và Ma đạo đều hoảng hốt trốn ra khỏi Nguyên Thủy Ma Quật, nhưng lần này đã không ai còn sức gây sự với Sở Hưu. 

 Một số võ giả Chính đạo tốc độ hơi chậm cũng bị mai táng trong Nguyên Thủy Ma Quật. 

 Uy lực của thiên địa, sức người nào đỡ nổi. 

 Nhưng lúc này mọi người còn phát hiện có một nhóm người cũng trốn ra được, bọn họ chính là đám người Tư Vô Nhai và Viên Quảng bị nhốt trong đầm lầy. 

 Đầm lầy đó là một nhánh của long mạch ma long, khi Dạ Thiều Nam xuất đao làm trọng thương long mạch, long mạch bèn tự động hấp thu lực lượng của phân nhánh, cho nên lực lượng phong tỏa của đầm lầy cũng yếu bớt. 

 Đợi sau khi liên minh sụp đổ triệt để, lực lượng trói buộc bọn họ hoàn toàn biến mất, bọn họ cũng được tự do. 

 Đám người trong Chính đạo thấy sư tổ nhà mình tám trăm năm trước xuất hiện ở đây, đương nhiên vui mừng không thôi, nhưng bầu không khí bên phía Ma đạo lại không được hòa hợp như vậy. 

 Đám người Tư Vô Nhai nhìn Sở Hưu bằng ánh mắt bất thiện, trước đó rõ ràng bọn họ có cơ hội ra ngoài, kết quả tiểu bối Ma đạo này không thả bọn họ ra, còn lên giọng ngông nghênh. 

 Nếu không phải Nguyên Thủy Ma Quật có chuyện bất ngờ, có lẽ cả đời này họ cũng không ra được. 

 Nhưng đám người Tư Vô Nhai lại không phát tác. 

 Khi bị nhốt trong Nguyên Thủy Ma Quật, đúng là đầu óc bọn họ thiếu minh mẫn. 

 Nhưng bây giờ đã ra khỏi Nguyên Thủy Ma Quật, chứng kiến thực lực của Sở Hưu, đặc biệt là vị cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bên cạnh y, bọn họ lập tức tỉnh táo lại. 

 Tạm thời bọn họ không thể trêu chọc tên tiểu bối Ma đạo này, cho nên bọn họ đành bỏ qua, không đến khiêu khích Sở Hưu. 

 Đúng lúc này, lối vào của Nguyên Thủy Ma Quật bắt đầu chấn động, hiển nhiên nó sắp đóng lại. 

 Nhưng ngay lúc Nguyên Thủy Ma Quật sắp khép lại, một bóng người áo trắng lại không nhanh không chậm bước ra, người đó chính là Chung Thần Tú. 

 Mọi người ở đây đều sửng sốt, chẳng phải vị này đã ra từ lâu rồi à? Sao lại là người cuối cùng rời khỏi Nguyên Thủy Ma Quật? 

 Chung Thần Tú nhìn bốn phía xung quanh, đi tới Phương Thất Thiếu cách hắn gần nhất hỏi: “Xin hỏi phía đông là hướng nào? Ta muốn về Đông Hải.” 

 Phương Thất Thiếu bị hỏi tới ngơ ngác, hắn vô thức chỉ theo hướng đông: “Ở đó.” 

 Chung Thần Tú gật đầu nói: “Đa tạ!” 

 Hắn vô thức nâng tay lên nhưng nhìn Phương Thất Thiếu một lúc rồi lại buông xuống, quay người rời khỏi, chỉ mấy bước thôi là biến mất trong tầm mắt và phạm vi cảm giác của mọi người. 

 Sau khi Chung Thần Tú đi khỏi mọi người mới phản ứng này, chẳng lẽ vị đệ nhất nhân đương thời này là kẻ mù đường không biết hướng đông tây nam bắc? 

 Trước đó bọn họ còn buồn bực vì sao rõ ràng là Chung Thần Tú đã đi khỏi rồi mà kết quả lại là người ra cuối cùng. 


 Hóa ra trong Nguyên Thủy Ma Quật hắn đi lạc, mãi tới cuối cùng mới tìm được lối ra. 

 . . . 

 Lúc này trong đại điện của Thiên Môn, Quân Vô Thần mang theo Lâm Thương Long từ trong cánh cửa không gian đi ra. 

 Lão già của Thiên Môn vẫn đang đứng chờ, thấy Quân Vô Thần dẫn Lâm Thương Long trở về, hắn tới nghênh đón, đang định nói gì thì bị Quân Vô Thần xua tay chặn lại, khóe miệng còn rỉ máu. 

 Lâm Thương Long giật nảy mình, vội vàng nói: “Môn chủ, ngài...” 

 Hắn còn chưa dứt lời đã bị Quân Vô Thần giơ tay vả bay ra ngoài, đập vào đại điện, lập tức hộc máu. 

 Quân Vô Thần lau máu tươi, lạnh nhạt nói: “Ta gặp phải Chung Thần Tú, không địch được Đại Tự Tại Kiếm Khí và Hư Thần Chỉ của hắn. 

 Thời gian tới ta phải bế quan, nếu có tin tức chìa khóa Thông Thiên xuất thế thì phải xử lý thật thận trọng.” 

 Ánh mắt lão già kia lóe lên vẻ hoảng sợ: “Lại là Chung Thần Tú! Rốt cuộc hắn có lai lịch gì?” 

 Thiên Môn rất thần bí nhưng Chung Thần Tú của Đại Tự Tại Thiên còn thần bí hơn, đó là một người không có quá khứ. 

 Quân Vô Thần đưa mắt nhìn sang Lâm Thương Long, mặt không biểu cảm nói: “Biết vì sao ta đánh ngươi không?” 

 Lâm Thương Long cúi đầu xuống, trầm giọng nói: “Biết.” 

 Huống Tà Nguyệt là thằng điên nhưng hắn thì không. Hắn không thể ngăn cản Huống Tà Nguyệt, làm hỏng chuyện, đương nhiên phải bị đánh. 

 Lần này Huống Tà Nguyệt chết rồi, chứ nếu Huống Tà Nguyệt còn sống, thậm chí hắn sẽ sống không bằng chết. 

 Cho nên hắn chỉ bị tát hai cái đã là rất nhẹ. 

 “Quyền hạn rời khỏi Thiên Môn của ngươi bị thu hồi, đợi thêm một luân hồi nữa. Lần sau có chìa khóa Thông Thiên xuất thế đổi thành người khác đi.” 

 Lâm Thương Long cười khổ đáp: “Vâng thưa môn chủ.” 

 Thật ra lần này người xui xẻo nhất là Lâm Thương Long, hắn vẫn luôn giữ tỉnh táo, chẳng qua bị Huống Tà Nguyệt hại cho thê thảm. 

 Nhưng Huống Tà Nguyệt đã chết, làm sao so đo với người chết được? 

 ... 

 Lúc này bên phía Bắc Địa, Nguyên Thủy Ma Quật bị hủy, hai bên Chính Ma cũng đường ai nấy đi. 

 Lần này Chính đạo là bên chịu thiệt nhiều nhất, vì bọn họ không đạt được mục đích mà còn tổn thất nặng nề. 

 Ma chủng thì bị Dạ Thiều Nam đoạt lấy, thực lực của Dạ Thiều Nam vốn đã cường đại, lần này chắc chắn sẽ tiến thêm một bước. 

 Tuy không biết thanh đao đá mà Sở Hưu lấy được là thứ gì, nhưng nó đã được long mạch ma long sinh thành, đương nhiên không phải vật phàm. 

 Hơn nữa trận chiến này cũng có không ít người chết dưới tay Dạ Thiều Nam và Sở Hưu, đương nhiên số người chết khi lực lượng của Nguyên Thủy Ma Quật bộc phát còn nhiều hơn. Uy thế của thiên địa mới là kinh khủng nhất. 

 Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu cũng kiểm điểm lại hành động của mình trong Nguyên Thủy Ma Quật, suy nghĩ lại một lượt. 

 Lần này trong Nguyên Thủy Ma Quật, sai lầm của y rất lớn, thiếu chút nữa khiến bản thân lâm vào hiểm cảnh. 

 Thậm chí có thể nói nếu Chung Thần Tú không đến kịp, y sẽ phải đối mặt với Quân Vô Thần, sẽ cực kỳ nguy hiểm. 

 Nhưng mạch suy nghĩ của Sở Hưu khác hẳn người bình thường. 


 Cho nên lần sau mà động thủ, Sở Hưu phải nghĩ cách chạy trốn hay ứng phó mới được. 

 Vốn dĩ Sở Hưu tính bế quan, giao chiến với rất nhiều người trong Nguyên Thủy Ma Quật, còn tận mắt quan sát các cường giả Thiên Địa Thông Huyền giao thủ, chứng kiến hai nhân vật trong truyền thuyết Quân Vô Thần và Chung Thần Tú chiến đấu; Đại Bi Phú và đao ý Phá Tự Quyết truyền thừa từ Độc Cô Duy Ngã đều có lĩnh ngộ, chắc chắn cần bế quan một thời gian để tiêu hóa. 

 Nhưng Sở Hưu vẫn còn một điều muốn tìm hiểu, đó là làm sao để biến thanh đao đá thành thần binh cỡ ma đao Thính Xuân Vũ. Cho nên Sở Hưu trực tiếp gọi Lục Giang Hà tới. 

 Sở Hưu lấy thanh đao đá ra nói: “Rốt cuộc thứ này phải dùng thế nào? Ta nghiên cứu cả nửa ngày mà không phát hiện ra nó có gì kỳ lạ. Ta muốn cắt nó ra nhưng nó cứng rắn chẳng khác nào thần binh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi