Tại Chính Hiên gần đây luôn có dự cảm bất an, hắn không dám rời khỏi Ngôn Tuấn Hàn nửa bước, hắn cứ cảm giác được chỉ cần hắn không chú ý y sẽ biến mất vậy, thêm nữa đại thọ càng đến gần khiến cho hắn càng bất an hơn
Hôm nay Ngôn Tuấn Hàn lại đến tửu lâu tìm Chu Đình, y không cho hắn theo cùng vào bên trong cho nên hắn chỉ có thể ở bên ngoài đợi y
Bên trong phòng Tống Kỳ Nam đang tay ôm một tiểu quan kiều diễm tay kia đang nâng rượu cùng Chu Đình, Chu Đình lúc này tay cũng ôm ấp tiểu quan bên cạnh, Ngôn Tuấn Hàn chỉ lắc đầu một cái rồi ngồi xuống cùng họ
Chu Đình liền cho hai tiểu quan kia lui xuống
“Tuấn Hàn sắc mặt ngươi càng ngày càng không tốt rồi đây”
Chu Đình nhắc nhở
“Ta biết, ngày kia là đến đại thọ, an tâm xong việc ta sẽ ngoan ngoãn theo Kỳ Nam rời đi”
“Gần đây mọi chuyện thế nào rồi”
“Đương nhiên là đều thuận lợi cả, ngươi an tâm ta đoán chắc hơn nửa số quân của bọn chúng đã trúng độc, chỉ một hai ngày nữa độc sẽ phát tác đến lúc đó chúng ta chỉ ngồi xem mà thôi”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, tiêu hao càng nhiều binh lực của Ngôn Đình Anh càng tốt để hắn trở tay không kịp, lần này Ngôn Đình Anh khó mà thoát được nữa
“Công lao lần này của ngươi và Kỳ Nam rất lớn, hai người nếu muốn được ban thưởng gì cứ nói”
Chu Đình nghe đến ban thưởng liền hớn hở, Tống Kỳ Nam thì không quan tâm ban thưởng gì đó hắn chỉ quan tâ m đến Ngôn Tuấn Hàn mà thôi
“Ta không cần gì nhiều a, ta muốn mở rộng câu lang viện hơn”
Lời vừa nói ra của Chu Đình khiến Ngôn Tuấn Hàn và Tống Kỳ Nam nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, nơi này vẫn chưa đủ lớn hay sao
“Có cần đề luôn bảng hiệu Kỹ viện danh tiếng nhất của Bình Thiên quốc luôn hay không”
“Nếu vậy càng tốt, ta sẽ rất vui nếu nơi này nổi tiếng a”
Ngôn Tuấn Hàn triệt để câm nín, đến bây giờ y mới hiểu tại sao Chu Đình bị đuổi khỏi nhà rồi, với tính tình không bình thường như này cũng khó mà ở trong giang hồ được
Ba người uống rượu không lâu thì Ngôn Tuấn Hàn cũng cáo từ rời đi, Tại Chính Hiên vẫn ở bên ngoài đợi y trở ra, không biết tại sao hôm nay tâm trạng Ngôn Tuấn Hàn lại vui vẻ lạ thường kéo Tại Chính Hiên lén lút đi đến những ngóc ngách trong kinh thành
Lúc này trên tay y đang vui vẻ cầm một sâu hồ lô đường mà Tại Chính Hiên vừa mới mua cho y
“Quả thật mà nói hồ lô ở kinh thành vẫn là ngon nhất, sau này có dịp nhất định mang cả xe hồ lô về phủ”
Tại Chính Hiên nghe vậy liền cười
“Nếu ngươi muốn bây giờ ta có thể đen về cho ngươi không phải sao”
Ngôn Tuấn Hàn lắc đầu, câu nói sau này của y có nhiều ý nghĩa, y không muốn cho hắn biết
“Ta nhớ nơi này rất gần phủ tể tướng trước đây, chúng ta đến đó nhìn qua một chút được không”
Tại Chính Hiên gật đầu, mặc dù phụ thân hắn bị trị tội nhưng hoàng thượng không hề tịch thu gia sản, phủ tể tướng vẫn là của Tại gia chỉ là sau này hắn và ca ca cũng ít khi trở về, trong phủ chỉ có một hai hạ nhân quét dọn mà thôi
Ngôn Tuấn Hàn cùng Tại Chính Hiên bước vào bên trong, nơi này cũng không thay đổi mấy so với trước đây y đến, chỉ là đã tĩnh mịch hơn xưa nhiều thôi
“Chúng ta đến từ đường được không ta muốn đốt cho phụ thân của ngươi một nén nhang”
Tại Chính Hiên gật đầu, hắn cũng muốn đến từ đường đốt cho phụ thân phụ mẫu nén nhang, cũng muốn dẫn Ngôn Tuấn Hàn đến chính thức ra mắt với họ
Từ đường của Tại gia có không ít bài vị, dù gì Tại gia cũng đã làm quan nhiều đời, Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên cùng nhau thắp nhang cho phụ thân và phụ mẫu của hắn
“Phụ thân, mẫu thân ta mang Hàn nhi đến đây ra mặt hai người, ta mong hai người trên trời có linh thiên sẽ nhìn thấy sẽ vui vẻ vì ta đã được ở cạnh người ta thương”
Ngôn Tuấn Hàn nghe Tại Chính Hiên nói vậy trong lòng liền đập mạnh, y không nghĩ rằng Tại Chính Hiên cứ như vậy ở từ đường mà nói yêu y, cứ như vậy mà dẫn y ra mắt trưởng bối trong nhà
Tại Chính Hiên xoay người qua, quỳ xuống trước mặt Ngôn Tuấn Hàn
“Hàn nhi, trước từ đường nhà họ Tại ta xin thề cả đời này ta sẽ không bao giờ làm tổn thương ngươi, cũng sẽ khôn phụ ngươi, nếu như làm phản lời thề nhất định chết không toàn thây”
Ngôn Tuấn Hàn không biết tại sao bản thân không kiềm được xúc động mà rơi nước mắt, y biết Tại Chính Hiên yêu y nhiều như thế nào, mặc kệ kiếp trước hắn thế nào nhưng kiếp này hắn chính là yêu y đến xương tuỷ đều cho hết cho y
“Ta cũng yêu ngươi, Chính Hiên ta nhất định cả đời này sẽ không phụ ngươi”
Ngôn Tuấn Hàn kéo Tại Chính Hiên đứng dậy ôm người vào lòng
Tại Chính Điền ở bên ngoài đều nhìn thấy tất cả, hắn cũng an tâm, nhìn đệ đệ mình bây giờ hắn cũng an lòng, Tại Chính Điền không muốn làm phiền hai người nên đã quay lưng rời đi
Đêm hôm đó Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên ở lại Tại gia, nô tài trong phủ đã dọn dẹp sạch sẽ phòng trước đây của Tại Chính Hiên để y và hắn nghỉ ngơi
Đêm hôm đó cả hai người triền miên cả một đêm, sáng hôm sau Ngôn Tuấn Hàn liền không thể dậy khỏi giường, giọng nói cũng khàn đi không ít
“Ngươi cảm thấy trong người thế nào rồi”
Tại Chính Hiên bưng đến một bát canh tẩm bổ cho Ngôn Tuấn Hàn, Ngôn Tuấn Hàn liếc hắn, còn dám hỏi y thế nào, thế nào của hắn là nằm trên giường à
Tại Chính Hiên biết bản thân đã chọc giận Ngôn Tuấn Hàn nhưng ai bảo người kia đêm qua nhiệt tình quá hắn không kiềm chế được cho nên có chút quá tay
“Sau này đừng động vào ta”
Ngôn Tuấn Hàn nói, Tại Chính Hiên chỉ ngoan ngoãn gật đầu, hắn không dám nói thêm lời nào nếu không Ngôn Tuấn Hàn sẽ xiên chết hắn mất
Bên ngoài Dinh Lâm và Tôn Tình đang cùng nhau ăn mứt ngọt, Dinh Lâm vì thấy thời gian còn sớm chủ tử cũng chưa cho gọi nên đã đem đóng mứt ngọt mà bản thân mua cho Tôn Tình đưa cho nàng.
Tôn Tình vui vẻ mà ăn, nàng biết không nên làm phiền không gian riêng của vương gia nếu không vương gia sẽ tức giận a
Dinh Lâm nhìn bộ dạng đáng yêu của Tôn Tình mà mỉm cười nhưng hắn cũng công nhận chủ tử nhà này rất giống nhau đều thích đồ ngọt, mặc dù bình thường rất đáng yêu nhưng Dinh Lâm không muốn nhớ lại khuôn mặt khi giết người của Tôn Tình ngay cả một cái chớp mắt cũng không có còn bình thản đến mức vừa có thể ăn mứt ngọt vừa nhìn đám thuộc hạ xử lí ổn thoả xung quanh.