Trở về thực tại, lúc này Ngôn Tuấn Hàn đã trở về phòng, hắn cũng theo sau y, muốn đưa trâm cài cho y nhưng lại thôi
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Tại Chính Hiên cứ ấp ấp mở mở gốt cuộc cũng nhịn không được mà lên tiếng
“Ngươi có việc gì sao”
Tại Chính Hiên suy nghĩ một lúc cũng lấy ra cây trâm ngọc, Ngôn Tuấn Hàn nhìn trâm ngọc sau đó nhìn hắn
“Ngươi tặng cho ta sao”
Tại Chính Hiên gật đầu, kiếp trước bất cứ thứ gì tốt y đều mang tặng cho hắn nhưng hắn đến lúc y chết vẫn là không thể tặng cho y được một thứ gì cả, ngay cả mộ của y hắn suốt mấy chục năm kia vẫn chưa một lần được thấy, đến lúc chết hắn mới được nhìn thấy mộ phần của y
Ngôn Tuấn Hàn liền nhận lấy trâm cài, nếu như hắn đã có lòng y sẽ nhận, hơn nữa y vốn đã muốn đặt cược một lần xem thử đoạn tình cảm này gốt cuộc là nghiệt duyên hay là duyên của bọn họ, y muốn đặt cược thử hắn có vì y mà tử bỏ tất cả hay không, cũng muốn đặt cược lời nói muốn bắt đầu lại từ đầu với y là thật hay không, đời này có nhiều việc xảy ra nằm ngoài dự liệu của y nên y cũng không biết kết cục cuối cùng như thế nào nhưng nếu hắn thật sự lần nữa muốn lợi dụng tình cảm này y sẽ tự tay giết hắn sau đó bồi hắn dưới hoàng tuyền
“Ta rất thích”
Tại Chính Hiên bất ngờ sau đó cũng nở nụ cười, hắn muốn cài lên tóc y nhưng lúc này ngoài cửa liền có tiếng động vô cùng lớn, Viên Trình Nam một thân thương tích xong vào
Ngôn Tuấn Hàn thấy vậy điền đỡ hắn, nhìn lại không thấy Tôn Tình liền lo lắng bọn họ gốt cuộc đã gặp chuyện gì
“Tôn Tình đâu”
“Thuộc hạ không biết, lúc nãy Tôn Tình đẩy thuộc hạ đi trước một mình đối phó với đám người kia”
“Các người bại lộ hành tung sao”
“Không phải, bọn họ chỉ là vô tình cùng bọn ta đối đầu một tên trong đó là tên lần trước bị Tôn Tình đá văng, hắn ghi thù cũ liền cùng chúng ta đánh chỉ là chiêu thức của bọn chúng quá xảo huyệt cho nên chúng ta có chút chật vật hơn nữa bọn họ còn cố tình tung ra mê hương khiến thuộc hạ và Tôn Tình trúng kế, Tôn Tình liền đẩy thuộc hạ đi trước một mình ở lại đối đầu cùng bọn họ”
Ngôn Tuấn Hàn tức giận đập bàn, vốn dĩ chưa muốn cùng bọn họ trực tiếp đối đầu bây giờ lại dám làm bị thương thuộc hạ của y, y nhất định không bỏ qua
Tại Chính Hiên liên vỗ vai Ngôn Tuấn Hàn để y bình tĩnh
“Ngươi không cần lo lắng ta sẽ đi cứu nàng về cho ngươi”
“Không được bọn họ sớm đã cố ý muốn ta phải lộ mặt cho nên ngươi đi nếu bọn họ lại lần nữa giở thủ đoạn thì làm sao”
Ngôn Tuấn Hàn lo lắng nói hơn nữa y tin chắc Tôn Tình đã có kế chu toàn nên mới đẩy Viên Trình Nam đi trước
Quả thật nửa canh giờ sao Tôn Tình liền trở về chỉ có điều nàng là được Dinh Lâm ôm trở về, trên người vô số thương tích, xem ra đã đánh một trận ác liệt cùng đám người kia, Tại Chính Hiên có chút bất ngờ không nghĩ Dinh Lâm lại đưa Tôn Tình trở về
Ngôn Tuấn Hàn liền đi đến nhìn Tôn Tình đã hôn mê lập tức cho gọi Huỳnh Liên, Huỳnh Liên gốt cuộc cũng có thể động tay chân liền nhanh chóng mang dược liệu, kim châm đ ến, nhìn đến Viên Trình Nam sau đó nhìn Tôn Tình, hắn liền quăng một viên đan dược cho Viên Trình Nam sau đó quăng vài lọ dược trị thương, Kim Hoa An liền giúp Viên Trình Nam băng bó vết thương
Tại Chính Hiên nhìn Dinh Lâm sau đó ra hiệu ra bên ngoài nói chuyện, hai người liền ra bên ngoài, Ngôn Tuấn Hàn cũng không có ngăn cản
Chu Đình nghe động tĩnh lớn ở đây cũng đi đến
“Ngươi làm sao gặp được Tôn Tình hơn nữa còn cứu nàng trở về”
“Lúc nãy ta vừa lúc nhìn thấy Viên Trình Nam một thân thương tích quay về liền cho rằng tiểu cô nương đi cùng hắn bọn họ gặp chuyện cho nên liền ra ngoài tìm, quả thật đúng là như vậy, tiểu cô nương bị một đám nam nhân vây lấy hơn nữa bọn chúng trên tay có chuỷ thủ đang tấn công cho nên ta liền đến hỗ trợ”
Tại Chính Hiên gật đầu
“Ngươi thấy thân thủ đám ngươi kia như thế nào”
“Thân thủ quả thật rất tốt xem chừng có thể ngang với sát thủ của chúng ta”
“Ngươi để ngươi của chúng ta giám sát bọn họ, thư của ta gửi đến ca ca đã đến chưa”
“Bẩm thiếu chủ hai ngày nữa sẽ đến tay công tử người yên tâm”
Tại Chính Hiên ra hiệu cho Dinh Lâm lui đi sau đó quay trở lại phòng, Huỳnh Liên đã giúp Tôn Tình chữa trị vết thương, hơn nữa còn không ngừng mắng đám người kia không biết thương hoa tiếc ngọc, dù gì cũng là một tiểu cô nương ra tay nặng như vậy với một tiểu cô nương thật không đáng mặt
“Huỳnh Liên ngươi ngưng ồn ào được chưa”
Ngôn Tuấn Hàn gốt cuộc cũng lên tiếng, Huỳnh Liên liền cười cười
“Điện hạ ta chỉ là thay tiểu muội muội bất bình mà thôi, đây là lần đầu tiên ta thấy Tôn Tình bị thương nặng như vậy”
Ngôn Tuấn Hàn không nói gì liền bước ra ngoài, Tại Chính Hiên cũng đi theo y, đương nhiên Chu Đình cũng nhanh chân chạy theo
“Đám người địch quốc này xem ra không tầm thường rồi đây”
“Sao ngươi lại nói vậy”
“Nhìn những vết thương kia toàn muốn lấy mạng người ra tay lại chuẩn xác như vậy, Tuấn Hàn ngươi có kế sách gì chưa, nếu đến lúc đó ngươi gặp nguy hiểm ta liền sẽ bảo vệ ngươi a”
Ngôn Tuấn Hàn chưa kịp chửi hắn miệng quạ thì Phan Mạch đã chạy đến, nàng hớt hãi nói
“Bẩm điện hạ đám người lần trước lại xông đến”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn qua Chu Đình hắn chỉ cười cười, không nghĩ miệng mình lại linh nghiệm đến như vậy a
“Tuấn Hàn ngươi không nên ra gặp bọn chúng, không rõ bọn chúng có ý gì”
Tại Chính Hiên ngăn cản, hơn hết hắn biết Ngôn Tuấn Hàn võ công chỉ ở mức vừa, đối với đám người thân thủ sát thủ kia e rằng sẽ gặp nguy hiểm
“Không phải có ngươi hay sao, hơn nữa còn có Chu Đình và Phan Mạch ta sợ bọn họ sao, đả thương thuộc hạ th ân tín của ta dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng sao”
Ngôn Tuấn Hàn nói sau đó liền bước ra bên ngoài sảnh, đám người địch quốc nhìn thấy y cùng Tại Chính Hiên phía sau liền có chút đề phòng, bọn họ không nghĩ ở cái trấn này lại xuất hiện những người có võ công không tầm thường xem ra Bình Thiên quốc không dễ dàng đọng vào
“Không biết các vị đây lần này đến đây là có việc gì”
Tên lần trước liền lên tiếng nói
“Ta đến đây đòi chút công đạo không biết Tuấn công tử có chấp thuận không”
“Công đạo sao, các vị đả thương thuộc hạ của ta ta còn chưa tìm các vị tính toán các vị đã tưn dâng mạng đến là trách chúng ta quá nhân nhượng sao”
Ngôn Tuấn Hàn ngồi xuống ghế bình tĩnh nói
“Lần trước là cô nương kia đả thương thuộc hạ ta, lần này chỉ là bọn ta đáp trả lại nhưng các người thế mà gi3t chết người của chúng ta”
Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày, Tại Chính Hiên liền biết rõ có lẻ Dinh Lâm trong lúc cứu người đã giết liền nhếch mép, lần này là đụng đến Tôn Tình nếu bọn họ đụng đến Ngôn Tuấn Hàn hắn liền gi3t chết bọn họ chứ không phải như Dinh Lâm chỉ gi3t chết hai người mà thôi.