KIẾP NÀY KHÔNG HẬN CŨNG KHÔNG YÊU


“Các hạ khiến cho thuộc hạ của ta bị thương nặng như vậy, thuộc hạ ta chỉ là phản kháng gi3t chết hai ngươi cũng không có gì là quá đáng cả, hơn nữa đường đường là một đám nam nhân đi gây khó dễ cho một tiểu cô nương các người không thấy mất mặt sao”
“Bọn chúng làm sao biết mất mặt chứ”
Chu Đình liền phụ hoạ theo
“Các vị không thể nói như vậy, hôm nay nhất định phải thoả đáng nếu không chúng ta đành phải đắc tội”
“Đắc tội sao, các vị là muốn gây sự với bọn ta bọn ta đương nhiên sẽ không ngồi yên rồi”
Lúc này một giọng nói liền vang vọng lên, từ trên mái nhà hai nam tử liền đáp xuống, Chu Đình nhìn thấy người liền nhanh chóng núp đi, còn núp sau lưng Tại Chính Hiên, Ngôn Tuấn Hàn liền kéo Tại Chính Hiên ngồi xuống bên cạnh, Chu Đình không núp được liền đứng im
“Muốn gây sự ở địa bàn của bổn toạ các ngươi thật là muốn chết rồi”
Đám ngươi kia liền cảnh giác đề phòng, Tống Kỳ Nam và Từ Chấn Thiên trên mặt đều đeo mặt nạ không để người khác nhận ra mình
“Các ngươi là ai”

“Xông vào địa bàn của ta liền hỏi ta là ai, các ngươi là không biết hay là cố tình không biết”
Tống Kỳ Nam liền bước đến, quạt trên tay liền khiến bọn họ không khỏi rét mà run, sớm đã nghe đến danh tiếng Hắc Sát giáo, mặc dù pà ma giáo nhưng ở Địch quốc vô cùng có danh tiếng vì nghe nói trước đây hoàng đế địch quốc đã từng vì cầu vị giáo chủ Hắc Sát giáo đến chữa bệnh cho mình mà không biết tốn bao nhiêu công sức, bọn họ biết Hắc Sát giáo chủ yếu hoạt động ở Thịnh Hà quốc hơn nhưng không nghĩ Hắc Sát giáo thế mà lại có thể làm mưa làm gió ở Bình Thiên quốc hơn nữa còn ngang nhiên chiếm lấy một trấn rộng lớn làm của mình, quả thật không coi ai ra gì
“Bọn ta không biết đây là địa bàn của người cho nên đắc tội nhưng bọn họ gi3t chết người của chúng ta, ít nhất cần phải thỏ đáng với chúng ta”
“Thoả đáng sao, một đám ngoại tộc các ngươi vào được đến đây mà không bị ai phát hiện đã là may mắn của các ngươi, nếu hôm nay dám ở chỗ bổn toạ gây sự, bổn toạ liền khiến cho các ngươi chôn xác tại đây”
Tống Kỳ Nam lạnh lùng nói
Ngôn Tuấn Hàn ở một bên cầm lấy hạt dưa mà Tại Chính Hiên vừa bóc cho mình thông thả mà ăn, như đang hóng chuyện vậy, quả thật Tống Kỳ Nam đến thật đúng lúc a, y như vậy liền không phải lo nữa
Chu Đình nhìn bộ dạng không sợ thiên hạ chưa đủ loạn của Ngôn Tuấn Hàn liền muốn mắng, y thông thả ăn hạt dưa trong khi tình hình căng thẳng như vậy
“Ngươi ăn từ từ thôi”
Tại Chính Hiên nhìn bộ dạng hóng chuyện của Ngôn Tuấn Hàn liền nói, hắn còn cho rằng sẽ diễn ra một trận đấu cùng đám người kia còn cho rằng Ngôn Tuấn Hàn sẽ gặp nguy hiểm lo lắng cho y, thế mà bây giờ hắn lại ngồi bóc hạt dưa cho y thong thả mà ăn với hóng chuyện, thật sự không hiểu nỗi mà
Đám người kia liền thấy tình hình không ổn liền muốn rút lui, Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên không đơn giản bỏ qua cho họ, nhưng nghĩ lại từ từ xử lí bọn họ cũng không muộn
Đám người liền rút lui, Tống Kỳ Nam nhìn qua Ngôn Tuấn Hàn, thật là có nhã hứng mà vừa thấy hắn đến liền làm như không có việc gì để hắn xử lí bản thân bình tĩnh mà ngồi ăn hạt dưa
“Nhìn ta làm gì chứ”
Ngôn Tuấn Hàn nói
“Bên ngoài nói rằng ngươi bị thương không rõ sống chết thế mà ngươi ở đây lại như không hề có chút thương tích gì cả, thật nhàn hạ”
“Đương nhiên ở chỗ của ngươi ta phải nhàn hạ rồi chứ”
Ngôn Tuấn Hàn tiếp tục ăn hạt dưa, trong khi Chu Đình bên cạnh gần như đóng băng không nhúc nhích
“Chu Đình ngươi làm sao vậy a, cứ cảm giác như con thỏ nhìn thấy thợ săn vậy, khí thế bình thường của ngươi đâu rồi”

Tống Kỳ Nam liền nhìn sang Chu Đình, Chu Đình lúc này mới hoàn hồn liền lui vai bước
Tống Kỳ Nam đương nhiên biết là có việc gì chỉ là chuyện này không phải việc của hắn hắn không muốn xen vào, nhìn sang Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên, từ khi nào Ngôn Tuấn Hàn ở bên cạnh tên này mà không còn rung rẩy như lần trước nữa, còn có cảm giác khiến người ta nghĩ hai người họ là bằng hữu lâu năm hay là huynh đệ cũng không bằng
Nhưng Tống Kỳ Nam lại quên mất một điều Tại Chính Hiên là cùng Ngôn Tuấn Hàn lớn lên mặc dù sau này bọn họ có rất nhiều chuyện dẫn đến hai người không còn thân thiếc nhưng quan hệ giữa hai người có thể xem như là thanh mai trúc mã của nhau
Tại Chính Hiên đương nhiên nhận ra ánh mắt của Tống Kỳ Nam nhìn chầm chầm mình, hắn liền nhìn lại trên môi không khỏi nhếch lên một nụ cười
Từ Chấn Thiên nãy giờ không quan tâm gì đến Ngôn Tuấn Hàn, Tại Chính Hiên hay là Tống Kỳ Nam mà người hắn luôn nhìn chầm chầm là Chu Đình chỉ là Chu Đình gặp hắn như thấy quỷ liền lui đi vài bước, trước đây bọn họ cùng lắm là châm chọc nhau vài câu hoặc cùng lắm cãi nhau một trận nhưng mà hắn chưa nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi này của Chu Đình, cứ như muốn chạy trốn vậy
Không khi này khiến cho ông chủ khách đi3m cũng có chút không chịu được, liền nhanh chóng trốn đi
“Được rồi, chúng ta đã lâu không gặp không nên căng thẳng như vậy”
Ngôn Tuấn Hàn nói, mặc dù lời này có chút vô lí vì bọn họ cùng lắm gần hai tháng không gặp mà thôi nhưng nếu y không lên tiếng thì cái không khí này liền khiến người ta ngợp chết mất
Chu Đình ngồi xuống nhưng ánh mắt vẫn là không nhìn vào Từ Chấn Thiên, Ngôn Tuấn Hàn đánh phải lần nữa lên tiếng
“Ngươi đi sai người chuẩn bị một chút thức ăn đi”
Tại Chính Hiên mặc dù không muốn đi nhưng vẫn phải đi, trước khi đi còn không quên liếc mắt nhìn Tống Kỳ Nam, Tống Kỳ Nam liền đáp lại bằng một nụ cười đầy hàm ý
“Đám người lúc nãy là người của địch quốc, xem ra địch quốc bắt đầu đánh chủ ý muốn xâm lược Bình Thiên quốc rồi, Tuấn Hàn ngươi đã có tính toán gì chưa”

Tống Kỳ Nam nhìn y hỏi
“Hiện tại vẫn là để chúng sống lâu một chút, Kỳ Nam chỗ này của ngươi thật tốt a, xem ra ma giáo kiếm được rất nhiều tiền ở đây”
“Kiếm đưỡ bao nhiêu chứ vẫn là không bằng một góc của triều đình rồi, mà này ngươi không còn sợ tên kia sao”
Ngôn Tuấn Hàn liền im lặng, chuyện của hắn và y hiện tại y vẫn không biết nên trả lời như thế nào, nói ra y đã không còn bài xích hắn nữa, chỉ là lần đầu có người hỏi thẳng việc này ra y không biết trả lời như thế nào
“Thôi mặc kệ nhưng nếu hắn tổn thương ngươi ta sẽ xử lí hắn, Tuấn Hàn lần trước ta trở về ma giáo tra trong bí tịch đã tìm được bệnh của ngươi, chỉ là ….


Tống Kỳ Nam đột nhiên ngưng lại, trong ánh mắt ấy Ngôn Tuấn Hàn liền hiểu được bệnh của y không thể chữa trị được.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi