“Ta biết, Kỳ Nam ngươi không cần phải cố gắng”
Chu Đình và Từ Chấn Thiên cũng hiểu ra được là chuyện gì cả hai cũng im lặng, thật sự từ lần trước nghe Tống Kỳ Nam nói qua tình hình của y bọn họ liền biết được tình hình của Ngôn Tuấn Hàn không có khả quan, chỉ là không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy
“Tuấn Hàn ngươi yên tâm ta sẽ nghĩ cách trị khỏi cho ngươi, thật ra trong bí tịch có căch chữa trị chỉ là bí tịch này dù gì cũng đã trải qua không biết bao nhiêu năm, cũng không biết đã trị khỏi cho ai hay chưa, nhưng ta nhất định sẽ nghĩ cách”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Được rổi chuyện của ta để qua một bên đi, hôm nay bốn người chúng ta cùng nhau uống một trận được không”
Ba người còn lại gật đầu, Tại Chính Hiên ở xa xa quan sát Ngôn Tuấn Hàn, hắn nhận ra từ lúc nào xung quanh Ngôn Tuấn Hàn không còn một mình nữa, y từ lâu đã có bằng hữu cũng từ lâu không còn lại hài tử bám lấy hắn gọi Chính Hiên ca ca, đã lâu như vậy rồi, nghĩ lại là do hắn đã xa cách y tự hắn đẩy y ra xa khỏi mình, không thể trách y được, hắn chỉ lẳng lặng đứng phía xa mà nhìn y
Huỳnh Liên thấy vậy liền bước đến vỗ vai hắn
“Tại thị vệ ngươi là đang quan tâm điện hạ sao”
Tại Chính Hiên không nói
“Ta chỉ muốn khuyên ngươi một câu, nếu ngươi thật lòng với điện hạ thì hãy đối tốt với người, để sau này ngươi không hối hận”
Tại Chính Hiên cười thầm, hắn hối hận hối hận từ kiếp trước rồi, cho nên kiếp này hắn muốn bảo vệ y, mọi thứ đều theo ý của y, hắn dẹp bỏ tất cả mọi thứ, hắn cũng không mong Ngôn Tuấn Hàn có thể cùng hắn như lúc nhỏ chỉ mong y đừng đẩy hắn ra xa là được, cứ như bây giờ là được, hắn muốn chiếm hữu y nhưng nhận ra hắn không làm như vậy được, hắn sợ hắn chấp nhận bản thân hắn kiếp này rất nhát gan, rất sợ hãi, sợ Ngôn Tuấn Hàn rời xa hắn, sợ chỉ cần chạm vào y liền biến mất
“Mà này điện hạ đang uống rượu sao, ta đã bảo người không được uống rượu rồi mà”
Huỳnh Liên liền tức giận, điện hạ người nỏ ngoài tai lời của thần sao, uổng công thần suốt ngày nghĩ cách làm cho đan dược có vị dễ uống nhưng nhìn xem thần dặn người không uống rượu người lại uống
Tại Chính Hiên nghe vậy liền nhanh chóng đến ngăn lại ly rượu trên tay Ngôn Tuấn Hàn
“Điện hạ người không thể uống rượu”
Ngôn Tuấn Hàn vốn dĩ chỉ định nhấp một ngụm mà thôi, đã hai tháng hắn không chạm vào rượu, lần này chỉ muốn uống một chút liền bị người ngăn lại có chút khổ tâm
Huỳnh Liên lúc này cũng bước đến vẻ mặt vô cùng đáng sợ, lần đầu tiên Huỳnh thái y nổi giận, đương nhiên đối với Ngôn Tuấn Hàn thì không phải lần đầu nhìn thấy chỉ là Huỳnh Liên nổi giận thì đan dược sắp tới y uống thế nào cũng là mùi vị khó nuốt cho xem
“Điện hạ người bỏ ngoài tai lời của ta sao”
“Được rồi, hai người các ngươi không cần phải làm bộ mặt như vậy ta không uống là được chứ gì”
Ngôn Tuấn Hàn liền bỏ ly rượu xuống
“Tuấn Hàn ngươi vẫn là nên uống trà đi, rượu ngon để ta uống thôi”
Chu Đinh nói sau đó lấy ly rượu của Ngôn Tuấn Hàn uống cạn
“Được rồi hai người các ngươi lui xuống đi”
Tại Chính Hiên lúc này mới buông tay y ra nhưng không như Huỳnh Liên mà lui xuống vẫn đứng phía sau y, Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày
“Ngươi sau không lui xuống, ta sẽ không uống một giọt rượu nào an tâm”
Tại Chính Hiên chính là quá hiểu tính cách của Ngôn Tuấn Hàn, an tâm hắn làm sao an tâm được, nếu lúc nãy Huỳnh Liên không nói Ngôn Tuấn Hàn không được uống rượu thì hắn còn không biết
“Ngươi không cần kè kè y như vậy bọn ta nhất định không để y uống rượu, Tại thị vệ ngươi cũng nên lui rồi, không lẽ ngươi muốn chống lại lệnh của y sao”
Tống Kỳ Nam liền lên tiếng, Tại Chính Hiên trừng hắn, Tống Kỳ Nam đương nhiên là đang muốn khích tướng rồi, cũng muốn thử xem Tại Chính Hiên có thật lòng với Ngôn Tuấn Hàn hay không
Không khí đột nhiên lại căng thẳng, Ngôn Tuấn Hàn liền cảm thấy khó chịu, từ lúc nào mà Tống Kỳ Nam và Tại Chính Hiên lại đối chọi nhau như vậy, y nhớ là cả hai người vẫn chưa gặp nhau lần nào, lần đầu gặp nhau liền cứ như đã kết thù rồi.
Đương nhiên Ngôn Tuấn Hàn không hề biết việc những lần y say đều là do Tống Kỳ Nam đưa y trở về cung và lần nào cũng chạm mặt Tại Chính Hiên hơn nữa Tống Kỳ Nam còn luôn miệng rồi y là Hàn nhi, chỉ là sau này y mới biết chuyện này mà thôi
“Tại Chính Hiên ngươi lui đi, ta có việc cần bàn với họ”
Tại Chính Hiên nhìn y sau đó liền hừ mạnh rồi mới lui xuống, Tống Kỳ Nam đương nhiên vẫn nhìn theo hắn rời đi trong lòng liền nổi lên ý định muốn cùng người này gây sự, Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên nhìn ra ánh mắt của Tống Kỳ Nam muốn làm gì
“Kỳ Nam ngươi muốn gì đây”
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì quá đáng chỉ là muốn thử xem tên kia có phải đối với ngươi có tình cảm rồi không mà thôi, Tuấn Hàn không phải ngươi cũng muốn biết sao”
Chu Đình nhìn Tống Kỳ Nam sau đó liền lắc đầu, Tống Kỳ Nam ngươi là đang muốn làm cái gì nữa đây, rõ ràng là muốn gây sự chứ giúp gì, ở đây người hiểu rõ tình cảm ngươi đối với Ngôn Tuấn Hàn nhất là ta, Ngôn Tuấn Hàn không biết nhưng ta biết đấy
Tống Kỳ Nam nhìn qua phía Chu Đình đang nhìn mình liền nở một nụ cười, Từ Chấn Thiên nảy giờ chỉ im lặng mà quan sát Chu Đình
Gốt cuộc cả bốn người chuyện chính vẫn chưa nói được nhưng chuyện khác thì lại tính toán hết rồi, Ngôn Tuấn Hàn thở dài, xem ra gốt cuộc y cũng phải mệt đầu nữa rồi đây.
Sau khi Tống Kỳ Nam và Từ Chấn Thiên rời đi, Ngôn Tuấn Hàn đỡ Chu Đình trở về phòng, sau đó đến xem tình hình của Tôn Tình, tiểu cô nương này theo y cũng gần mười năm, đây là lần đầu tiên bị thương nặng như vậy, tính ra y từ khi nào đã sớm đem Tôn Tình thành muội muội của mình mất rồi, mặc dù thường xuyên trách phạt nàng mỗi khi nàng không làm xong việc nhưng y chưa bao giờ phạt nặng cả
Bây giờ nhìn thấy Tôn Tình cả người đầy vết thương như vậy, y nhất định không để đám người địch quốc sống dễ dàng, bây giờ giữ lại mạng cho bọn họ sau khi việc đã thành y nhất định sẽ để chúng nếm đủ
Viên Trình Nam nhìn thấy sát khí trong mắt của chủ tử liền sợ hãi, bình thường điện hạ chưa bao giờ để lộ ta một chút gì đáng sợ nhưng bây giờ lại lộ ra như vậy e rằng đám người kia chắc chắn chết không toàn thây rồi.