KIẾP NÀY KHÔNG HẬN CŨNG KHÔNG YÊU


“Còn có một việc, thuộc hạ tra được ở phủ của hai vị hoàng tử có một nữ nhân xuất hiện, nữ nhân này không phải thiếp thất cũng không phải là nô tì, có điều nữ nhân này có chút giống nam nhân”
Dinh Lâm nhớ lại những gì mà thuộc hạ báo lại cho mình, phủ của hai vị hoàng tử xuất hiện một nữ nhân có thể tự do đi lại lại không mang danh phận gì sẽ có người để ý hơn hết nữ nhân này lại có chút gì đó không giống với nữ nhân của Bình Thiên quốc, có phải quá cao lớn rồi hay không
“Theo dõi người đó lẫn Phùng Kiều Ngọc, ta cảm thấy bọn họ có liên quan”
Dinh Lâm lặp tức đi làm
Tại Chính Hiên nghĩ nghĩ, xem ra kiếp này sống lại hắn có thể biết được không ít chuyện rồi đây, hắn nhất đinhh phải biết rõ rốt cuộc kiếp trước còn có những bí mật nào mà hắn chưa biết
Ở kinh thành, Ngôn Tuấn Vỹ đang ngồi nhìn Huỳnh Liên, rốt cuộc hắn cũng tìm được người này, quả thật trốn thật giỏi mà, thần y trong lời đồn quả ra lại chưa hề mất tích mà là trở thành thái y trong cung, còn là thái y của đệ đệ hắn

Huỳnh Liên lúc này cũng lo sợ không ít, vốn dĩ đã trốn người, thế mà lại vẫn phải gặp, chuyện năm đó Huỳnh Liên đương nhiên nhớ rõ a, làm sao quên được, khi biết Ngôn Tuấn Hàn là đệ đệ của Ngôn Tuấn Vỹ, y cực lực muốn trốn, nhưng nghĩ đến Ngôn Tuấn Hàn cứu mình một mạng rốt cuộc Huỳnh Liên cũng không trốn được, y sớm tránh né Ngôn Tuấn Vỹ thế mà cũng trốn không được
Vốn dĩ Huỳnh Liên định sẽ ở lại Lam Ninh trấn đợi Ngôn Tuấn Hàn sau đó cùng về kinh thành, nhưng thế nào bị người của Ngôn Tuấn Vỹ mang về kinh thành còn cùng hắn đối mặt, đúng là trốn cũng không trốn được
“Ngươi rốt cuộc muốn gì đây THÁI TỬ ĐIỆN HẠ”
Huỳnh Liên nhấn mạnh bốn từ cuối
Ngôn Tuấn Vỹ nhìn người trước mắt, cảm thấy có chút nực cười, xem kìa tìm người nhiều năm rốt cuộc người lại không hề xa ở ngay trước mắt mà hắn không biết, có phải lần này may mắn hay không
“Ở lại đây, ngươi ở lại đây, ta bảo vệ ngươi, phụ thân ngươi đã chết nếu như thân phận của ngươi lộ ra bên ngoài sẽ có rất nhiều người muốn tìm giết ngươi”
Huỳnh Liên nhếch mép cười, thay vì bị đám người bên ngoài truy sát vẫn tốt hơn ở bên cạnh Ngôn Tuấn Vỹ
“Ta là người điện hạ, điện hạ đã cứu ta, ta nếu có ở lại cũng là ở bên cạnh điện hạ, mong thái tử đừng làm khó ta, chuyện năm đó hãy coi như chưa từng xảy ra”
Huỳnh Liên nói
“Chưa từng xảy ra, Liên nhi, ngươi nói nghe thật nực cười, rõ ràng như vậy ngươi còn bảo ta xem chưa từng xảy ra, hay để ta nói cho ngươi biết rõ chuyện ngươi đã quên”
Ngôn Tuấn Vỹ nắm lấy cằm của Huỳnh Liên, Huỳnh Liên nhíu này, quả thật năm đó y nên chết cùng phụ thân, y không muốn gặp lại người này, càng không muốn dây dưa, năm đó đã đủ đau khổ với y rồi

Ngôn Tuấn Vỹ nhìn Huỳnh Liên, hừ mạnh rồi buông tay ra, bỏ mặt Huỳnh Liên ở đó rồi rời đi, sai người canh chừng y thật kỹ không để y chạy thoát được
Ngôn Tuấn Vỹ thở dài, xem ra hắn cùng đệ đệ cần nói vài chuyện rồi đây, nhắc đến đệ đệ, Ngôn Tuấn Vỹ có chút lo lắng, Phan Mạch đem chứng cứ trở về cũng báo cho hắn biết chuyện diễn ra lúc đó
Tại Chính Hiên thế mà đỡ cho đệ đệ hắn một tên, hắn còn cho rằng Tại Chính Hiên thích Phùng Kiều Ngọc cơ chứ, đối với Tại Chính Hiên, Ngôn Tuấn Vỹ vẫn xem hắn là bằng hữu tốt, chỉ là như thế nào hắn cũng không mong Tại Chính Hiên không lợi dụng đệ đệ mình, nếu không Ngôn Tuấn Vỹ nhất định sẽ bắt Tại Chính Hiên trả giá
Ngày hôm sau ở trên triều, mốt trận loạn vô cùng diễn ra, hoàng thượng nổi trận lô đình nhìn Ngôn Đình Quang, đến cả Ngôn Tuấn Vỹ cũng bất ngờ, thế quái nào lại là Ngôn Đình Quang mà không phải Ngôn Đình Anh cơ chứ
Ngôn Đình Anh sớm đã dâng lên tấu chương đem tội trạng tất cả đẩy lên đầu của đệ đệ của mình, Ngôn Đình Quang trở thành thí tốt, Ngôn Đình Anh thoát tội trạng mưu phản nhưng cũng bị liên luỵ nhưng suy cho cùng hắn cũng không bị trách tội gì chỉ trừ bổng lộc và cấm túc trong phủ một thời gian
Ngôn Đình Quang không tin được nhìn hoàng huynh của mình, thế nhưng bây giờ hắn làm được gì cơ chứ, người thương của mình bị đem ra làm con tin, uy hiếp tính mạng, Ngôn Đình Quang rốt cuộc cũng chấp nhận mọi thứ, chỉ là hắn không hề biết sớm hắn đã bị tính toán, mà ca ca của hắn bây giờ rất thông thả
Ngôn Đình Quang bị phế truất, đày đi biên cương cả đời không được quay về, hoàng thượng cũng trách tội cả ngoại tộc của hai người bọn họ tất cả đều bị bãi bỏ chức quan bị đày đi nơi xa không được trở về kinh thành, quý phi nương nương nghe đến đây liền ngất đi, nhưng Ngôn Đình Anh vẫn thông thả vì hắn bây giờ vẫn an yên ở kinh thành, chỉ là hắn không ngờ chỉ cần chậm một chút người bị đày đi biêng cương kia là bản thân hắn
Ngôn Tuấn Vỹ gần như tức giận, mọi công sức của đệ đệ hắn thế mà vẫn để Ngôn Đình Anh thoát tội trạng, đã vậy còn khiến phụ hoàng nhém nữa trách tội hắn vì vu khống huynh trưởng, xem kì rốt cuộc một tên như Ngôn Đình Anh từ khi nào thông minh như vậy xem ra có ẩn tình đây

Ở Nam Thành, Ngôn Tuấn Hàn hiện tại đã khoẻ, y cũng Tại Chính Hiên ra ngoài dạo, đã lâu rồi từ ngày đến Nam Thành y sớm đã muốn ra ngoài dạo chỉ là lúc đó không thể được bây giờ mọi chuyện đã xong, Ngôn Tuấn Hàn thông thả đi dạo
Cảm thấy thật bình yên, y muốn cứ như vậy mãi, kiếp trước Ngôn Tuấn Hàn có một việc rất muốn làm đó là cùng với Tại Chính Hiẻn dạo phố, nhìn cuộc sống của bá tánh như bây giờ, chỉ là đến cuối cùng cái gì cũng không thể
Bây giờ hai người song song nhau mà đi, chỉ là Ngôn Tuấn Hàn bây giờ lại có chút rung động, hình ảnh Tại Chính Hiên bị thương vì mình khiến Ngôn Tuấn Hàn luôn muốn hỏi vì sao hôm ấy hắn lại làm vậy, nhưng nghĩ đến câu trả lời vì người là điện hạ cần bảo vệ, Ngôn Tuấn Hàn liền im lặng không muốn hỏi nữa
Tại Chính Hiên trong lòng vui vẻ vô cùng, cảm giác được song hành cùng Ngôn Tuấn Hàn khiến hắn tham lam, tham lam thời gian cứ như vậy đừng tiếp tục nữa, có thể để hắn đi cùng y hay không
Nhìn Ngôn Tuấn Hàn khuôn mặt thoải mái mà đi dạo Tại Chính Hiên có cảm giác muốn nắm lấy bàn tay kia nhưng hắn lại không dám sợ y sẽ hất tay mình ra.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi