KIẾP NÀY KHÔNG HẬN CŨNG KHÔNG YÊU


Hai người cùng nhau song hành trên một đoạn dài, ở phía sau bốn con người lén lút theo đuôi
Tôn Tình nhìn bàn tay Tại Chính Hiên đưa ra muốn nắm lấy tay của điện hạ rồi lại thu lại liền cười làm cho Viên Trình Nam và Kim Hoa An nhìn như sinh vật lạ, nhưng đối với Dinh Lâm lại có chút đáng yêu
Chuyện là bốn người bọn họ vốn ra ngoài mua chút lương khô để chuẩn bị trở về kinh thành, không ngờ lại thấy được hai vị chủ nhan thế mà cùng nhau đi dạp cho nên liền theo sau
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Nam Thành tấp nập so với lần đầu đến liền bất giác mỉm cười, quả thật phía nam rất tốt, bốn mùa đều không quá nóng cũng không quá lạnh, không như kinh thành phía bắc mùa đông sẽ có tuyết thì nơi đây luôn ấp áp, có cảm giác khiến người ta muốn ở lại, hơn hết phải nói mỹ thực ở phía nam quả thật phong phú vô cùng
“Trở về kinh thành ngươi định như thế nào, ta không còn là thái tử, ngươi trên danh nghĩa vẫn là thị vệ của thái tử, sẽ trở về đông cung dưới trướng huynh ấy”
Ngôn Tuấn Hàn nói, Tại Chính Hiên đương nhiên biết chuyện này, nhưng hắn đương nhiên có cách để ở lại bên cạnh Ngôn Tuấn Hàn
“Nếu ta muốn đi theo người thì sao”
Ngôn Tuấn Hàn bất ngờ nhưng rồi chỉ mỉm cười nhẹ
“Ta thật nhớ lúc nhỏ, chúng ta ba người thật vui vẻ biết bao”

“Chúng ta sẽ lại như lúc nhỏ, Hàn nhi ta thật sự thích ngươi, không lợi dụng ngươi cũng chẳng mưu cầu gì cả, cho ta được ở bên cạnh ngươi được chứ”
Tại Chính Hiên dừng lại nói, Ngôn Tuấn Hàn bất ngờ quay lại nhìn hắn, bây giờ tâm trạng y rối bời không biết nên trả lời như thế nào, nhưng trong lòng y rõ nhất y vẫn còn thích Tại Chính Hiên, đúng hơn vẫn còn yêu hắn rất nhiều, nói buông bỏ đâu dễ dàng được, nhưng bản thân y biết y không thể sống được bao lâu, níu kéo một chút hơi ấm này có tác dụng gì chứ
“Ngươi không cần phải trả lời ta bây giờ, Hàn nhi ta sẽ đợi ngươi”
Tại Chính Hiên hắn sẽ đợi, sẽ đợi Ngôn Tuấn Hàn lần nữa chấp nhận hắn, Ngôn Tuấn Hàn mỉm cười không nói gì tiếp tục bước đi
Tin tức ở kinh thành đã truyền đến, Ngôn Tuấn Hàn cũng không mấy bất ngờ, sớm đã có cảm giác Ngôn Đình Anh sẽ thoát tội, quả thật sự hắn thoát khỏi tội trạng, tội trạng đều đẩy lên đầu Ngôn Đình Quang, xem ra đệ đệ hắn lại là kẻ chết thay rồi, thật đáng tiếc a
Tại Chính Hiên cũng biết tin này, hắn có chút nhíu mày, không khỏi nghi ngờ, nhưng hiện tại trở về kinh thành mới rõ chuyện như thế nào
Tại Chính Hiên suy nghĩ một lúc liền lần nữa ra ngoài mua kẹo hồ lô cho Ngôn Tuấn Hàn, rõ nhẹ cửa phòng y, Ngôn Tuấn Hàn bây giờ đang căn dặn Tôn Tình về chuyện bọn họ sẽ trở về kinh thành
Nghe được tiếng rõ cửa và giọng nói của Tại Chính Hiên, y ngưng lại một chút sau đó lên tiếng
“Vào đi”
Tại Chính Hiên liền bước đến, Tôn Tình hiểu ý liền lui xuống, bước ra ngoài không quên đóng cửa lại
“Ngươi có việc gì sao”
Ngôn Tuấn Hàn vẫn còn có chút ngại nhớ lại chuyện lúc nãy, nhưng mà nhìn thấy kẹo hồ lô trên tay Tại Chính Hiên liền biết hắn là muốn đưa kẹo hồ lô cho mình
“Hàn nhi, cho ta gọi ngươi là Hàn nhi được không”
Ngôn Tuấn Hàn im lặng mà gật đầu, quả thật khi nghe hai từ Hàn nhi tim y liền đập vô cùng nhanh, giọng nói của Tại Chính Hiên mỗi lần gọi y là Hàn nhi liền khiến những ký ức lúc nhỏ ùa về, bọn họ của lúc đó thật vui mà
“Có thể”
Tại Chính Hiên nghe vậy liền vui mừng, chỉ cần y chấp nhận hắn gọi như vậy là đã quá đủ rồi, hai từ Hàn nhi này hắn đã muốn gọi rất lâu nhưng vẫn e ngại, bây giờ có thể tuỳ thời mà gọi được

“Nhưng hạn chế trước mặt người khác”
Ngôn Tuấn Hàn nói thêm, mặc dù có chút thất vọng nhưng Tại Chính Hiên cũng cảm thấy vui mừng đôi chút
Ở kinh thành, Ngôn Tuấn Vỹ đã trở thành vị thái tử mới của Bình Thiên quốc, bá quan văn võ vô cùng hài lòng với vị thái tử mới này
Ngôn Tuấn Vỹ lúc này đang ở đông cung, Huỳnh Liên cũng được đưa đến đông cung
Hắn đang nghĩ về đệ đệ mình, lẽ ra bây giờ phải trở về kinh thành tại sao y vẫn còn ở nơi xa xôi kia chứ
Hoàng hậu hôm nay sau lễ sắc phong liền đến gặp Ngôn Tuấn Vỹ
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu”
“Không cần đa lễ như vậy, Vỹ nhi, đã có tin tức của Hàn nhi chưa”
Đã mấy tháng liền Ngôn Tuấn Hàn không một chút tin tức, người làm mẫu hậu như nàng cũng lo lắng khôn nguôi
“Mẫu hậu người an tâm, Hàn nhi đệ ấy sẽ trở về”
Hoàng hậu gật đầu

“Bây giờ ngươi đã làm thái tử, hãy bảo vệ đệ đệ ngươi thật tốt, y vốn không thích hợp làm thái tử, cũng đã sớm có ý định muốn xin phụ goàng các ngươi phế truất, nếu đã làm thái tử, ta mong ngươi hãy bảo vệ đệ đệ ngươi”
Ngôn Tuấn Vỹ hiểu rõ điều này, hắn nhất định sẽ bảo vệ Ngôn Tuấn Hàn, hoàng đệ duy nhất cùng huyết thống với hắn, cũng như khiến cho Bình Thiên quốc ngày càng phát triển
Trở về chỗ Nam Thành, sau những ngày nghỉ ngơi thì rốt cuộc Ngôn Tuấn Hàn cũng trở về kinh thành, mọi chuyện đã tạm thời ổn định y phải mau chóng về kinh thành, hơn nữa phải đề phòng Ngôn Đình Anh
Tại Chính Hiên cùng Ngôn Tuấn Hàn bên trong xe ngựa, hai người không nói một lời, Ngôn Tuấn Hàn tựa vào vai Tại Chính Hiên mà chợp mắt
Quả thật thời gian này không uổng công chịu một mũi tên, Tại Chính Hiên cảm thấy chịu mười mũi tên cũng có thể huống chi một mũi tên nhỏ nhoi kia chứ
Đường trở về kinh thành vô cùng thuận lợi, Ngôn Tuấn Hàn trở về kinh thành có chút mệt mỏi, nếu được chọn y muốn có thể ở bên ngoài ngao du tứ hải, kinh thành tấp nập thật nhưng y lại thích sự yên tĩnh, y nhớ phía ngoài thành có một vài ngọn núi, thật muốn ở nơi đó dựng một ngôi nhà trúc sau đó hằng ngày ở đó vẽ tranh, thật là yên bình biết bao nhiêu
Nhưng vốn dĩ sinh ra là hoàng tử làm gì có được cuộc sống yên bình cơ chứ, mặc dù hiện tại y đã thành công để Ngôn Tuấn Vỹ trở thành thái tử nhưng không biết rõ tiếp theo lại xảy ra những chuyện gì, hơn hết y không biết bản thân sẽ chịu được bao lâu nữa đây
Tại Chính Hiên nhìn Ngôn Tuấn Hàn, hắn nhận ra trong mắt y chất chứa nhiều tâm sự, nhưng hắn không thể hỏi, hắn biết y sẽ không nói ra, Ngôn Tuấn Hàn chính là như vậy, mọi chuyện đều không nói, một mình gánh vác tất cả.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi