Sau khi uống thuốc xong, Tại Chính Hiên giúp Ngôn Tuấn Hàn băng bó lại vết thương, dược được bôi lên khiến y có chút đau đớn mà nhíu mày
“Chịu đau một chút, Huỳnh thái y nói dược liệu này giúp vết thương mau chóng lành lại”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
Một lúc sau Tại Chính Hiên cũng băng bó cong cho y, Ngôn Tuấn Hàn lúc này mới thở phào, ở khoảng cách gần như vậy nhìn dung mạo anh tuấn của Tại Chính Hiên khiến Ngôn Tuấn Hàn không khỏi tim đập mạnh a
“Ngươi nghỉ ngơi đi, có việc gì cần cứ gọi ta, ta ở bên ngoài”
Tại Chính Hiên toang bước đi thì Ngôn Tuấn Hàn lên tiếng
“Không cần, ngươi…ở lại đi”
Tại Chính Hiên như không tin vào những lời mình vừa nghe liền quay lại nhìn Ngôn Tuấn Hàn, bất giác thấy hai vành tai y phiếm hồng, Tại Chính Hiên nhận ra bản thân không hề nghe lầm, quả thật từng bước từng bước cố gắng của hắn cũng đã được hồi đáp
“Vậy ta ở lại”
Hai người lại rơi vào không khí trầm mặc
Nhưng bên ngoài thì không Tôn Tình nhìn Dinh Lâm và Kim Hoa An hai người đấu mắt với nhau liền cảm thấy mệt mỏi a
“Hai người có thể thôi được hay không, Hoa An vương gia còn ở bên trong, hơn hết người cứu vương gia là chủ tử của Dinh Lâm, chúng ta nên biết phép tắc một chút”
Tôn Tình lên tiếng nhắc nhở, Kim Hoa An lúc này mới thôi đấu mắt với Dinh Lâm mà quay sang nhìn Tôn Tình
“Ngươi trở về như vậy có làm chậm trễ việc vương gia giao phó không”
Tôn Tình lắc đầu
“Không sao mọi chuyện vẫn ổn, ta thấy ba người chúng ta ở lại đây chỉ làm phiền hay là ra ngoài dạo một vòng được chứ”
Dinh Lâm nhìn Tôn Tình mỉm cười ôn nhu rồi gật đầu, Kim Hoa An nhìn hai con người này rất muốn lên tiếng a nhưng mà nghĩ đến viễn cảnh hai đánh một vẫn là im lặng đi
Ba người biết điều mà lui đi
Ở một nơi khác, sau khi việc đêm qua Hạ Đinh liền có chút đề phòng
“Đinh nhi, ngươi làm sao vậy”
Ngôn Đình Anh ôm lấy ái nhân vào lòng ôn nhu mà nói
“Ta đang lo chuyện đêm qua, rốt cuộc hai kẻ đêm qua là ai, ta nghi ngờ là Ngôn Tuấn Hàn”
Hạ Đinh nói, Ngôn Đình Anh nghe như vậy cũng nhíu mày nhưng trong kinh thành đang lan truyền tinh đồn Ngôn Tuấn Hàn ở câu lang viện từ đêm qua hơn hết còn bao trọn cả viện, tin tức này nghe nói sáng nay trên triều mấy vị đại nhân có bàn qua
“Không phải hắn ta còn ở cái nơi tạp nham ki sao, Đinh nhi ngươi không cần lo, Ngôn Tuấn Hàn suy cho cùng cũng là một tên phế vật mà thôi, từ nhỏ đã không mạnh mẽ toàn dựa vào Ngôn Tuấn Vỹ, nếu không phải ngay từ nhỏ hai kẻ Ngôn Tuấn Vỹ và Tại Chính Hiên bên cạnh thì Ngôn Tuấn Hàn sớm đã bị đá khỏi cái ghế thái tử từ lâu chứ không phải bây giờ”
Ngôn Đình Anh nhớ lại chuyện lúc nhỏ liền cảm thây xem thường Ngôn Tuấn Hàn, nhưng những việc hắn thấy được đều là Ngôn Tuấn Hàn cố ý che giấu mà thôi, nếu không nhiều năm như vậy làm sao ngồi yên vị trí thái tử của y được
“Đình Anh ngươi không nên khinh địch, hơn hết hiện tại ngươi đang ở thế bị động, chúng ta vẫn là đề phòng một chút, lão Phùng thượng thư kia sớm đã không còn lợi ích gì nữa vẫn mau chóng xử lí, còn ả nữ nhân kia giữ lại vẫn còn giá trị lợi dụng”
Hạ Đinh nói nét mặt liền hiện lên sự nham hiểm, xem ra sóng gió lại sắp đến nữa rồi
Ngôn Tuấn Hàn ở trên giường đọc sách, Tại Chính Hiên bên cạnh chỉ lặng lẽ quan sát y, lâu lâu lại nhìn thấy bộ dáng kiếp trước của y, bộ dạng y chăm chú xử lí tấu chương khiến người ta không rời mắt được
Ngôn Tuấn Hàn như nhận ra ánh mắt của Tại Chính Hiên nhìn mình liền quay sang nhìn y
“Có chuyện gì sao”
Ngôn Tuấn Hàn nghiêng đầu hỏi
“Không có gì, chỉ là thấy ngươi đang chăm chú”
“Ngươi nghĩ kẻ đêm qua rốt cuộc là ai”
Ngôn Tuấn Hàn hỏi
“Ta không biết chỉ là thân thủ rất tốt xem ra không phải là một kẻ tầm thường”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, trong đầu y đột nhiên có một suy nghĩ có hơi bất hợp lí một tí
“Kẻ kia vừa giống nam nhân lại vừa giống nữ nhân”
Tại Chính Hiên nhớ lại quả thật kẻ kia bề ngoài bận y phục nữ nhân nhưng chỉ cần để ý kỹ sẽ phát hiện ra người kia là nam nhân
“Tướng mạo ta chưa thấy nhưng nhìn hắn ta cảm giác không phải người của Bình Thiên quốc chúng ta”
Quả là như vậy, đến cả Tại Chính Hiên còn cảm nhận người kia không phải người của Bình Thiên quốc chứ không phải ên y, nhưng theo diễn tả của Tống Kỳ Nam trước đây khiến y nghi ngờ hơn
“Tại Chính Hiên ngươi có biết chuyện gì về Địch quốc hay không”
Tại Chính Hiên nghe vậy liền nhìn y
“Ta không biết nhưng có thể sai người đi điều tra, có việc gì sao”
“Ta từng nghe Kỳ Nam nói về vị quận chúa của Địch quốc, theo như hắn miêu tả người hôm qua có vài phần giống, nhưng tại sao lại là nam nhân chứ không phải nữ nhân”
Ngôn Tuấn Hàn nói ra nghi ngờ của mình, Tại Chính Hiên nghe đến đây cũng nhớ lại việc người của hắn theo dõi phủ của Ngôn Đình Anh, đã vài lần bắt gặp một nam nhân đeo mạn che mặt thường đi theo sau Ngôn Đình Anh, nếu theo như miêu tả thì dáng người giống người đêm qua mấy phần
“Người của ta theo dõi phủ của nhị hoàng tử từng báo vệ, họ đã vài lần bắt gặp được một nam tử đeo mạn che mặt đi theo sau nhị hòng tử”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy liền bất ngờ, Ngôn Đình Anh từ trước đến nay ít khi nào để một người thần thần bí bí đi bên cạnh mình, hơn hết người này có thể tự do đi cùng hắn đủ thấy địa vị người này ở vương phủ chắc chắn rất cao
Phủ của Ngôn Đình Anh sớm đã có vương phi, nhưng theo những gì y nghe ngóng được thì vương phi của hắn là một nữ nhân nổi tiếng là rất ngang ngược, nhưng từ khi về vương phủ thì trở thành một vương phi hiền thục nhưng đó chỉ là bề ngoài, các thê thiếp trong vương phủ kẻ nào cũng phải nể sợ nàng ta vài phần, nàng ta yêu Ngôn Đình Anh hơn bất cứ ai, nếu bên cạnh Ngôn Đình Anh xuất hiện một kẻ lai lịch không rõ còn mang mạn che mặt nàng ta sẽ để yên sao, trừ khi người này dưới sự bảo hộ của Ngôn Đình Anh nàng ta không dám đụng đến
Thấy Ngôn Tuấn Hàn im lặng Tại Chính Hiên liền lên tiếng
“Ngươi đang nghĩ gì sao”
“Ta đang nghĩ đến chúng ta có thể biết chút tin tức từ chỗ vương phi của Ngôn Đình Anh”
Tại Chính Hiên như hiểu ý liền gật đầu, quả thật là kiếp trước hắn không nhận ra Ngôn Tuấn Hàn cực kỳ thông minh chỉ là y che giấu mà thôi, ngay cả chuyện hắn mưu phản y cũng biết được nhưng lại không ngăn cản quả thật là y che giấu quá tốt rồi, đến khiến hắn đau lòng.