“Ta nghĩ cũng là một ý hay, ngươi nghỉ ngơi đi, chuyện của vị vương phi ta sẽ giúp ngươi”
Tại Chính Hiên nói, Ngôn Tuấn Hàn cũng gật đầu đáp trả
Ban ngày cứ như vậy mà trôi qua, đêm đến Tại Chính Hiên sắp xếp đưa Ngôn Tuấn Hàn trở lại vương phủ theo ý của y, để tránh bị người khác nghi ngờ cả hai phải đến câu lang viện diễn một đoạn cho đúng với tin đồn
Chỉ là không ngờ là Chu Đình thế mà cũng có ở đây, gần như tá túc ở câu lang viện rồi, nhìn thấy Tại Chính Hiên và Ngôn Tuấn Hàn hai người đi chung ở chỗ này Chu Đình xíu nữa sặc cả rượu vừa uống ra ngoài
“Này…này…này là như nào vậy Tuấn Hàn, ngươi bị thương sao”
Chu Đình sẽ không sốc đến như vậy nếu như Tại Chính Hiên không bế Ngôn Tuấn Hàn, bây giờ nếu như có người ngoài thì thật sự sẽ cho rằng hai người họ là đang một đôi đấy nhưng Chu Đình thì rõ vì nhìn biểu tình xanh xao của Ngôn Tuấn Hàn như là bị mất máu vậy
“Ta không sao, thật khổ cho ngươi giúp ta truyền mấy tin tức này ra ngoài”
Chu Đình lắc đầu, quả thật đêm qua khi có người gửi cho hắn một bức thư hắn có chút bất ngờ nhưng trong thư nhắc đến Ngôn Tuấn Hàn hắn liền biết bản thân nên làm gì liền làm như lời trong thư nói mà truyền chút tin tức về việc Ngôn Tuấn Hàn trong ngày lễ phong vương gia liền nửa đêm đến câu lang viện uống rượu cả đêm không trở về vương phủ nhưng hắn lại không nghĩ Ngôn Tuấn Hàn bị thương nặng đến mức cần người bế a
Cảm thấy bản thân và Tại Chính Hiên có chút không đúng, Ngôn Tuấn Hàn liền lên tiếng
“Ngươi bỏ ta xuống được rồi, ta không sao, bị thương là vai không phải chân”
Tại Chính Hiên nghe nhưng lại không muốn bỏ y xuống, quả thật hắn cảm thấy Ngôn Tuấn Hàn dường như có chút ốm hơn trước đây thì phải
Thấy Tại Chính Hiên vẫn im lặng Ngôn Tuấn Hàn liền muốn phóng xuống thì một giọng nói vang lên
“Ngươi bị thương, ta đặt ngươi xuống ghế ngồi”
Tại Chính Hiên cứ thế đặt Ngôn Tuấn Hàn xuống ghế, Chu Đình nhìn hai người trước mặt liền cảm thấy bản thân sắp mù mắt chó của mình mất rồi, tại sao hắn phải ở đây để chứng kiến những việc này cơ chứ, thật bất công mà
“Tuấn Hàn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại bị thương”
“Chuyện khá dài đợi có thời gian ta sẽ kể cho ngươi nghe, cảm tạ ngươi đã giúp ta, ta liền chừa một chỗ ở vương phủ cho ngươi nếu sau này ngươi muốn đến”
Ngôn Tuấn Hàn không giải thích nhiều chỉ nói như vậy, Chu Đình hiểu ý của y cũng không hỏi nhiều vì chuyện triều đình hắn thân là người trong giang hồ vẫn không nên biết quá nhiều
“Ngươi định trở về vương phủ bây giờ sao”
“Không gấp sáng mai hãy trở về dù gì cũng đã lỡ mang chút tiếng xấu thì phải cho đúng như vậy không lại khiến cả khác nghi ngờ”
Ngôn Tuấn Hàn nói, Tại Chính Hiên nghe vậy nhíu mày, mấy chỗ như câu lang viện này hắn chưa bao giờ thích cả, vốn dĩ hắn cho rằng Ngôn Tuấn Hàn đến đây diễn một màn kịch sau đó quay về vương phủ, thế nhưng bây giờ lại là ở lại qua đêm, nơi này có gì tốt hơn ở Tại gia chứ
“Vậy đêm nay cứ nghỉ lại căn phòng này của ta, cả nơi đây chỉ có căn phòng này là tốt nhất, không cần lo cho ta ta kêu ma ma nơi đây cho một phòng khác dù gì nơi đây giờ cũng là do ta làm chủ a”
Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên nghe vậy liền nhìn Chu Đình, thế nào mà đường đường là con trai của minh chủ võ lâm lại đi làm chủ một nơi như vậy nghĩ đến đây cả hai người liền cùng một suy nghĩ nếu như Chu minh chủ biết được con trai mình làm chủ một kỹ viện chỉ toàn là tiểu quan như vậy chắc sẽ tức chết mất
“Này đừng tưởng ta không biết hai người các người nghĩ gì đấy, làm ông chủ kỹ viện thì đã làm sao, ta làm an rất đàng hoàng a”
Hai người Tại Chính Hiên liền xem như chưa nghe gì cả, kỹ viện làm ăn đàng hoàng vậy còn nơi nào không đàng hoàng nữa đây
“Ta đương nhiên không có ý gì cả, Chu Đình ngươi quả thật biết làm ăn”
Ngôn Tuấn Hàn châm chọc, Chu Đình đen mặt nhưng vẫn là không làm gì được
“Vậy ta ra ngoài ngươi nghỉ ngơi đi”
Chu Đình nói xong rồi nhìn Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên sau đó liền ra ngoài
Một đêm như vậy mà trôi qua, sáng hôm sau như những gì Ngôn Tuấn Hàn nói, Tại Chính Hiên cho người mang kiệu đến để đưa Ngôn Tuấn Hàn trở lại vương phủ
Việc lục vương gia ở câu lang viện hai ngày liền mới trở về phủ cả kinh thành đều biết, hơn hết còn chắc chắn việc lục vương gia là đoạn tụ, đương nhiên đối với hai chữ này ở Bình Thiên quốc vẫn còn rất nhiều người căm ghét, bọn họ cho rằng đoạn tụ là bất thường không hợp lẻ thường, nhưng cho dù như vậy nhưng vẫn có rất nhiều người đến câu lang viện mà thôi, suy cho cùng bọn họ cũng chỉ dám bàn tán phía sau lưng mà thôi
Trở về vương phủ, Tôn Tình lúc này thấy được chủ nhân liền thấy an tâm có điều nhìn xem danh tiếng của người e rằng bị huỷ mất rồi
Ở trong gian phòng của riêng mình Ngôn Tuấn Hàn nhìn Tôn Tình đang đứng đó thở dài mà không nhịn được lên tiếng
“Ngươi làm sao vậy Tôn Tình”
“Danh tiếng của vương gia lần này không cứu vớt được a”
Tôn Tình nói, Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy liền cười, danh tiếng của y lúc làm thái tử cũng có tốt hay sao, mặc kệ là như thế y cũng không để tâ m đến những lời đó, bọn họ cho dù có bàn tán cũng là ở phía sau lưng y chứ nào dám trước mặt y nói nữa lời
“Mặc kệ bọn họ nói gì đi, ngươi và Viên Trình Nam đã theo dõi phủ nhị hoàng tử thế nào rồi”
“Bẩm điện hạ những ngày qua nhị hoàng tử đều ở trong phòng không hề ra ngoài như là đang hối lỗi theo lệnh của hoàng thượng, có điều mỗi ngày đều có một thư đồng vào phòng nhị hoàng tử, nhưng người này không bình thường ta đã nhém nữa bị người này phát hiện ra”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy liền nhếch mép cười, xem như nghi ngờ của y quả thật đúng rồi, bây giở chỉ còn đợi tin tức gì đó để chắc chắn hơn nghi ngờ của y, chỉ cần biết được kẻ mình sẽ đối đầu ai thì y liền biết cách để có thể thắng lần này, hơn hết phải nhất định giúp cho Ngôn Tuấn Vỹ thuận lợi đăng cơ, mục đích mà y muốn làm nhất từ khi sống lại
Mục đích còn lại là sẽ sống vì mình nhiều hơn so với đời trước, sống một đời thật bình an không phải đau khổ nữa.