KIẾP NÀY KHÔNG HẬN CŨNG KHÔNG YÊU


Sau khi Phùng Kiều Ngọc được ban hôn cho Ngôn Đình Anh, tin đồn không những không được dập tắt lại còn có thêm nhiều tin đồn khác hiện lên về mối quan hệ giữa Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên, có người còn nhắc lại chuyện trước đây về hôn ước giữa hai nhà Phùng-Tại
Ngôn Tuấn Hàn một bên nghe Kim Hoa An báo cáo, một bên thông thả ăn kẹo hồ lô mà Tại Chính Hiên mua về, bên ngoài đồn như thế nào cũng được quan trọng là cứ để bọn họ đồn cho thoả thích vào, sau này cũng không sợ có gì quá bất ngờ, chỉ là phụ hoàng của y mới là điều cần phải lo lắng
“Ngươi và Trình Nam đã vất vả nhiều rồi, bổng lộc tháng này tăng thêm cho hai người”
“Đa tạ vương gia”
“Được rồi, hai người các ngươi cứ tiếp tục đi làm việc ta giao là được”
Kim Hoa An rời đi
“Ngươi không lo lắng lời đồn bên ngoài hay sao”
Tại Chính Hiên tò mò hỏi

“Ta không lo thì ngươi lo làm gì, bọn họ thích nói gì cứ nói, nói ta càng nhiều càng tốt đến lúc đó những kẻ khác sẽ không đề phòng một kẻ như ta, càng thuận lợi hơn”
Ngôn Tuấn Hàn chính là muốn cho tất cả mọi người đều xem y là một tên phế nhân không làm được việc gì lại còn đoạn tụ, chỉ như vậy mới tránh được ánh mắt của những kẻ khác, chỉ như vậy y mới có thể âm thầm ở phía sau mà từ từ xử gọn bọn chúng
“Nhưng nếu hoàng thượng lại triệu ngươi vào cung thì sao”
Tại Chính Hiên chính là lo nếu như chuyện này tiếp tục lan truyền, biết đâu được hoàng đế vì thể diện sẽ bắt Ngôn Tuấn Hàn lập vương phi thì phải làm sao, nhìn tình cảnh hiện tại của Ngôn Tuấn Vỹ cũng đủ thấy rồi
“Sau lần đó người triệu ta vào cung thì ta có thể chắc được người sẽ không nghe những lời đồn bên ngoài kia đầu nếu người thật sự nghe ta vẫn có cách của ta, ta đã nói cho ngươi cơ hội, ta nhất định làm được”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Tại Chính Hiên ánh mắt đầy kiến quyết, mặc dù y biết thời gian của mình sẽ không biết đến khi nào nhưng hiện tại y muốn trân trọng một chút, chỉ một chút thôi
Tại Chính Hiên nghe Ngôn Tuấn Hàn nói vậy liền đau lòng, kiếp trước y đã từng muốn cùng hắn có thể công khai trước tất cả mọi người nhưng hắn lại lợi dụng y, sau cùng khi hắn nhận ra hai người đã âm dương cách biệt, kiếp này lại có thể sống lại lần nữa, làm lại mọi thứ nhưng hắn vẫn chưa thể đường đường chính chính để công khai y nhưng hắn nhất định sẽ làm được, kiếp này hắn nhất định sẽ cho y tất cả mạng sống này cũng cho y chỉ cần một mình Ngôn Tuấn Hàn mà thôi
“Ngươi nghĩ gì vậy, ra ngoài cùng ta đi dạo đi, ta muốn ta ngoài thành”
Ngôn Tuấn Hàn thấy Tại Chính Hiên đột nhiên im lặng cũng tò mò xem hắn đang nghĩ gì, đã lâu y không ra ngoài vẽ tranh vậy thì hôm nay y cùng hắn ra ngoài một chút
“Ngươi muốn ra ngoài sao, vậy ta sai người chuẩn bị xe ngựa”
“Không cần rườm rà như vậy, chuẩn bị hai con ngựa, mang theo giấy và mực là được rồi, đừng gọi thêm người ta và ngươi đi thôi”
Tại Chính Hiên nghe vậy liền gật đầu, Ngôn Tuấn Hàn muốn ở riêng cùng hắn còn gì vui hơn nữa chứ, Tại Chính Hiên lập tức đi chuẩn bị, Ngôn Tuấn Hàn nhìn theo bóng dáng của Tại Chính Hiên liền nhẻn miệng cười, y cảm thấy như cả hai đang quay về trước đây vậy lúc Tại Chính Hiên vẫn còn ngày ngày vào cung học cùng y và ca ca
Hai người cùng nhau cưỡi ngựa ra bên ngoài thành, bên ngoài kinh thành có một ngọn núi, phía trên đỉnh núi có thể nhìn thấy được kinh thành, nơi này kiếp trước cũng chính là nơi Ngôn Tuấn Vỹ ở lại cũng như là nơi an táng của Ngôn Tuấn Hàn
Đi đến đây trong lòng Tại Chính Hiên có chút đau đớn, nghĩ lại mấy chục năm tìm kiếm tin tứ của Ngôn Tuấn Vỹ để biết được nơi an táng của Ngôn Tuấn Hàn nhưng rốt cuộc y không hề ở đâu xa cả, ở nơi rất gần chỉ cần ra khỏi thành liền tìm được
Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên không biết điều này, chỉ là y từng nói với Ngôn Tuấn Vỹ rất thích khung cảnh của ngọn núi này, đứng trên đỉnh núi có thể nhìn thấy kinh thành xa hoa tráng lệ, cũng như thấy được hoàng cung từ phía xa xa kia, nếu như có thể y thật muốn sống ở đây, hằng ngày vẽ tranh, trồng rau nuôi gà một cuộc sống vô cùng nhàn hạ không âu lo

“Nếu sau này dựng ở nơi này một ngôi nhà mỗi ngày nhìn ngắm khung cảnh thì hay biết mấy”
Ngôn Tuấn Hàn nói
“Ngươi thích nơi này sao”
“Ừm, ta rất thích, nơi này yên tĩnh gần nơi này lại có một con suối nhỏ, còn có nhìn từ trên đỉnh núi chúng ta sẽ ngắm được kinh thành, rất đẹp”
Tại Chính Hiên gật đầu, quả thật nơi này rất đẹp
“Vậy sau này ngươi có muốn sinh sống ở đây hay không”
Tại Chính Hiên vốn muốn hỏi Ngôn Tuấn Hàn có muốn sống ở đây cùng hắn hay không nhưng lại thôi
“Nếu được sau này ngươi cùng ta sống ở nơi này được không Chính Hiên”
Tại Chính Hiên bất ngờ, Ngôn Tuấn Hàn gọi tên hắn, Ngôn Tuấn Hàn thật sự gọi tên hắn, mặc dù không phải là Chính Hiên ca ca như lúc trước như chỉ cần y gọi như vậy hắn cũng đã thấy vui vẻ biết nhường nào rồi, hắn có thể chắc chắn một điều rằng Ngôn Tuấn Hàn vẫn yêu hắn
“Được, chỉ cần ngươi muốn”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy mỉm cười

Cả hai người cùng nhau ở trên núi vẽ tranh đến khi trời chợp tối mới trở về, vừa đến cổng thành đã bắt gặp một chuyện vô cùng thú vị, Ngôn Tuấn Hàn kéo tay Tại Chính Hiên núp ở một góc hóng chuyện
“Ngươi theo ta trở về, Chu minh chủ lo lắng cho ngươi lắm đấy có biết không, còn muốn ở nơi này đến bao giờ”
“Ta không trở về, tốt nhất là ngươi trở về làm hiền tế của người đi, đừng quan tâm ta ở nơi này là gì, Từ Chấn Thiên ta nói cho ngươi biết, ta ở nơi này vô cùng tốt, chưa từng nghĩ sẽ quay về, người đã từ mặt ta rồi, ta không cần phải quay về”
Từ Chấn Thiên càng siết chặt tay hơn hòng muốn Chu Đình theo mình trở về
“Ngươi còn cứng đầu đến bao giờ nữa đây, A Vân lo lắng cho ngươi lắm đấy có biết không”
“Ta không cần biết cũng không muốn biết, ta đã nói không về là không về nếu như còn tiếp tục như vậy đừng trách ta không nể tình bằng hữu”
Chu Đình trừng mắt nhìn Từ Chấn Thiên, y không muốn trở về, không muốn nhìn thấy Từ Chấn Thiên cùng tỷ tỷ mình thành thân, cứ như bây giờ cũng tốt hay sao, hắn cứ thành thân với tỷ tỷ của y, y ở nơi đây làm ông chủ của câu lang viện không phải tốt hay sao, y sẽ không đau lòng nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi