Từ Chấn Thiên nghe vậy mặt càng đen hơn, nếu như không phải Chu Vân nói muốn Chu Đình trở về mới cùng hắn thành thân hắn đã không đến nơi này tìm Chu Đình lam gì, uổng công Chu Vân lo lắng cho y, y ở kinh thành lại làm chủ một câu lang viện, đã vậy ngày đêm đều bên cạnh các nam nhân uống rượu mỗi ngày, ngay cả bây giờ trên người y cũng nồng nặc mùi rượu
“Ngươi rốt cuộc là muốn trốn tránh đến khi nào, ta và ngươi không thể, ngươi biết ta trong lòng chỉ có A Vân mà thôi”
Chu Đình nghe vậy liền đau lòng khôn nguôi, uổng công y đã thích hắn nhiều năm như vậy, nhưng trong lòng hắn chỉ có tỷ tỷ của y, nếu không phải vì muốn buông bỏ đoạn tình cảm này y đã không ở lại kinh thành làm gì
“Ngươi nói thật dễ dàng đấy Từ Chấn Thiên, ta và ngươi so với bọn Kỳ Nam và Tuấn Hàn, chúng ta cùng nhau lớn lên, là phụ thân ta cưu mang ngươi về, cũng là ta cầu xin phụ thân dạy võ công cho ngươi, tất cả đều là ta, nhưng người ngươi thích là tỷ tỷ, ta không muốn cùng tỷ ấy tranh giành, ta trốn ở kinh thành vì không muốn ảnh hưởng đến ngươi và tỷ tỷ, ngươi còn mong ta trở về làm gì hả, phụ thân sớm từ mặt ta từ lâu, tỷ tỷ biết ta đoạn tụ cũng chán ghét ta rồi vậy sao ngươi không để yên cho ta hoặc như phụ thân và tỷ tỷ chán ghét ta cũng được, cứ mặc kệ ta không phải tốt hay sao”
Chu Đình hoàn toàn không kiềm chế được tất cả mà nói ra, nhưng khi nói ra y cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, chỉ có như vậy Từ Chấn Thiên sẽ không đến tìm y nữa, chỉ như vậy y mới có thể buông bỏ đoạn tình cảm này mà thôi
Từ Chấn Thiên nhìn Chu Đình không biết phải hành động như thế nào, trong lòng hắn bây giờ vô cùng rối rắm
Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên ở một góc, Ngôn Tuấn Hàn thấy chuyện không ổn muốn đi đến giải vây cho Chu Đình nhưng lại bị Tại Chính Hiên kéo lại
“Chuyện của họ để họ giải quyết ngươi không nên xen vào”
Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày, nếu không xen vào e rằng sẽ có chuyện, nhưng Tại Chính Hiên kiên quyết kéo y lại không để y đi, Ngôn Tuấn Hàn chỉ đành bất lực tiếp tục xem hai người kia như thế nào
Chu Đình hất tay Từ Chấn Thiên ra sau đó quay lưng rời đi, Từ Chấn Thiên nhanh chóng kéo y lại không để y đi
“Cho dù như thế nào đi chăng nữa ngươi cũng phải theo ta trở về, đại hội võ lâm sắp đến, nếu ngươi không trở về sẽ khiến Chu minh chủ mất mặt”
Chu Đình cười khinh bỉ
“Ta trở về chỉ khiến phụ thân mất mặt, người đã sớm chán ghét ta, nếu không phải do ta mẫu thân sẽ không chết, ngươi nghĩ phụ thân thật sự yêu thương ta hay sao, nực cười, chỉ có ngươi là thấy như vậy, người muốn ngươi làm hiền tế, bỏ công dạy ngươi võ công là muốn ngươi tiếp tục duy trì chức minh chủ võ lầm”
Đây là lần đầu tiên Chu Đình nói ra tất cả những điều y âm thầm giấu bấy lâu nay, Từ Chấn Thiên hắn biết nhưng hắn không nghĩ Chu Đình lại biết rõ ràng mọi thứ như vậy
“Buông tha cho ta được không, từ nay Chu minh chủ chỉ có một bị tiểu thư là Chu Vân, còn lại không hề có thêm bất cứ ai nữa, ngươi trở về cứ nói như vậy với người”
Chu Đình một chưởng đánh thẳng vào ngực của Từ Chấn Thiên, nhưng Từ Chấn Thiên nào biết một chưởng này đánh ra người đau lòng nhất chính là Chu Đình
Từ Chấn Thiên vẫn còn sững sờ đứng đó, Chu Đình đã nhanh chóng dùng khinh công rời đi, Ngôn Tuấn Hàn muốn đuổi theo nhưng Tại Chính Hiên nhắc nhở y phải trở về vương phủ, trong phủ có người của hoàng thượng nếu như hai người vẫn còn chưa trở về sẽ khiến người khác nghi ngờ
Ngôn Tuấn Hàn đành đồng ý trở về, đợi ngày mai đến câu lang viện tìm Chu Đình
Trở về vương phủ liền nhìn thấy Tôn Tình vẻ mặt lo lắng, nàng khó khăn lắm mới lừa được kẻ được hoàng thượng đưa đến vương phủ để cho Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên có thể cùng nhau ra ngoài bồi đắp tình cảm, nhưng nếu hai người còn không trở về e là có chuyện
“Vương gia, hai người đã trở về”
“Có nghi ngờ gì không”
“Bẩm vương gia, xin người cứ an tâm”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy cũng không hỏi nữa, y trở về phòng muốn nhìn xem những bức hoạ hôm nay y vẽ như thế nào
Tại Chính Hiên cũng theo y đến phòng nhưng chỉ đứng bên ngoài tránh người khác lại nghi ngờ
Ba ngày sau hôn lễ của Ngôn Đình Anh và Phùng Kiều Ngọc diễn ra, mặc dù nhiều lời bàn tán bên ngoài nhưng phải nói rằng Phùng đại nhân gả con gái không tầm thường mà vô cùng linh đình náo nhiệt
Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên ở trên tửu lâu nhìn xuống bên dưới đường đầy náo nhiệt
“Náo nhiệt thật đấy, nếu bây giờ ngươi và Phùng cô nương vẫn còn có hôn ước e rằng sẽ hôm nay là ngày ngươi cùng nàng ta thành thân”
Tại Chính Hiên nghe vậy mặt liền không một chút vui vẻ, Ngôn Tuấn Hàn cười nhẹ y chỉ là muốn trêu đùa Tại Chính Hiên một chút thôi mà, kiếp trước y vẫn nhớ rõ Tại Chính Hiên muốn cưới Phùng Kiều Ngọc như thế nào hận y như thế nào khi Phùng Kiều Ngọc chết, nhưng kiếp này lại thay đổi vô cùng, y cũng không nghĩ nhiều chỉ là bản tính muốn nhắc lại cho nên trêu chọc Tại Chính Hiên
“Không phải hôm nay ngươi cũng phải đến chúc mừng Ngôn Đình Anh hay sao, sao lại kéo ta đến tửu lầu ngồi đây xem náo nhiệt vậy, Hàn nhi rốt cuộc ngươi muốn làm gì”
Ngôn Tuấn Hàn vẫy quạt sau đó nói
“Đương nhiên phải đến nhưng cần gì phải đến sớm cùng lắm chỉ là chúng ta đến xem náo nhiệt mà thôi, tiện thể thăm dò một chút, cứ ngồi ở đây trước đi đã không cần gấp”
Tại Chính Hiên không biết Ngôn Tuấn Hàn lại tính gì chỉ đành theo y mà thôi, nhưng nhìn đến hôn sự náo nhiệt kia hắn thầm nghĩ đến một ngày hắn cùng Ngôn Tuấn Hàn cũng có thể như vậy thì hay biết mấy, nhìn Ngôn Tuấn Hàn bận hỷ phục chắc chắn sẽ rất đẹp
Nghĩ như vậy Tại Chính Hiên liền liếc nhìn Ngôn Tuấn Hàn sau đó liền muốn may hỷ phục cho hắn cùng y
Ngôn Tuấn Hàn tiếp tục xem sự náo nhiệt bên dưới mà không để tâm ánh mắt của Tại Chính Hiên nhìn mình vô cùng ám muội
Đợi đến khi kiệu hoa của Phùng Kiều Ngọc đi xa, Ngôn Tuấn Hàn mới quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt của Tại Chính Hiên liền lên tiếng
“Ngươi sao lại nhìn ta như vậy, có chuyện gì sao”
“Đang nghĩ đến lúc ngươi bận hỷ phục”
Lời vừa nói ra Tại Chính Hiên liền muốn đánh bản thân một cái, sau lại nói ra suy nghĩ của bản thân mình như vậy chứ còn nói trước mặt y, Tại Chính Hiên thật muốn trốn đi mất.