KIẾP NÀY TÔI KHÔNG CẦN HẮN NỮA

28

Vệ Đắc mưu phản, binh bại phải chạy trốn trong tình trạng cấp bách và bị phu nhân phó chỉ huy sứ giết chết ngoài kinh thành. 

Ta trở thành công thần xếp ngay sau Cố Tri Hành.

Trong cung, người ta trước tiên kiểm soát phủ Vệ Quốc Công, rồi lừa Vệ Quân về kinh. 

Hắn ta vừa tới cửa nhà đã bị lính phục kích vây bắt, toàn bộ 232 người trong phủ đều bị bắt giam.

Xác của Vệ Đạc bị treo trên cổng thành để răn đe những kẻ có ý định làm loạn.

Qua Tết, một đạo chiếu chỉ triệu ta vào cung. 

Tuyết trên tường thành vừa tan, những mầm non xuân bắt đầu nhú lên, nhưng không khí trong cung lại vô cùng nặng nề.

Cung thành được bao bọc bởi quân lính do Cố Tri Hành bố trí, ai nấy đều vẻ mặt nghiêm nghị, khiến ta cảm thấy một áp lực ghê gớm ngay từ khi bước vào cổng.

Thống lĩnh dẫn ta đến một cung điện, ta vào trong thì thấy Nguyễn Mộ Tình đang nức nở, kéo tay áo của Cố Tri Hành:

“Ngươi đã hứa với ta sẽ không làm hại hắn ta, ngươi là kẻ nói dối! Ta hận ngươi!” 

Cố Tri Hành vung tay ra,nàng ta ngã xuống đất, khóc lóc thảm thiết. 

Hắn ta nhìn thấy ta, ra hiệu cho người hầu đưa Nguyễn Mộ Tình đi, rồi nở nụ cười quen thuộc, “ Muội đến rồi.”

Ta gật đầu, Cố Tri Hành mời ta ngồi xuống, cười nói:

“Việc dẹp loạn tốn rất nhiều công sức. Gần đây ta luôn ở trong cung, đã lâu không gặp muội.”

Ta đáp “Ca ca bận rộn, không sao.”

Cố Tri i Hành uống một ngụm trà, ánh mắt dịu dàng:

“Ta thấy muội gầy đi, hôm đó bị dọa sợ rồi sao?” 

Ta kể lại chuyện Vệ Đạc dùng kiếm kề vào cổ ta để uy hiếp, rồi thừa cơ giết hắn.

Cố Tri Hành gõ nhẹ lên bàn, hỏi

“Vậy hắn ta có nói gì với muội không?” 

Tim ta thót lại, biết hắn ta đang thăm dò, 

liền do dự trả lời 

“Hắn ta... có nói vài lời.” 

Ánh mắt Cố Trị Hành trở nên sắc bén

“Nói gì?” Ta giả vờ tức giận “Hắn ta mắng ca ca là tiểu nhân, còn nói bị một người tên là A Thanh lừa gạt.”

Ta hỏi lại hắn, “Ca ca, A Thanh là ai?” 

Cố Tri Hành không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào ta.

Không khí trở nên căng thẳng. 

Đột nhiên, Cố Tri Hành cười lên, lại trở về vẻ dịu dàng như trước.

“Chi Nghĩ có lẽ bị doạ sợ rồi.” 

Hắn ta không trả lời câu hỏi của ta, mà dịu dàng khuyên nhủ  “Sau này nếu gặp phải chuyện khó, hãy trực tiếp tìm ta, biết chưa?” 

Rồi hắn ta sai người bảo vệ  ta.

Ta biết rõ đây không phải là bảo vệ mà là giám sát.

Cố Tri Hành nói hôm nay Chiêu Dương muốn gặp ta, rồi sai người đưa ta đến cung của thái hậu. 

Chiêu Dương từ khi trở về đã luôn ở cùng thái hậu.

Kinh thành giờ đây canh phòng nghiêm ngặt, ta đi đến đâu cũng bị theo dõi. 

Đến cung của thái hậu, Chiêu Dương trông rất mệt mỏi, ánh mắt đờ đẫn. 

Ta hỏi về viên ngọc nàng luôn nhìn, nàng chỉ cười nói không có gì đặc biệt. 

Chúng ta nói chuyện một lúc, nhưng nàng có vẻ không chú ý lắm.

Gần đến giờ ra về, nàng nhìn ta, “ Chi Nghi, ngươi biết vì sao ta muốn gả cho A Hành không?” 

Ta lắng nghe nàng kể về tình cảm của mình dành cho Cố Thi Hành. 

Nhớ lại Thuận tỷ tỷ ta nhận ra cả hai người phụ nữ này đều quá tốt, nhưng Cố Chi Hoành lại không xứng đáng.

Chiêu Dương tiễn ta ra cửa, nói, “Ta phải đi hầu hạ hoàng thượng, muội đi cẩn thận.” 

Ta hỏi về bệnh tình của hoàng thượng, nàng lắc đầu không biết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi