KIẾP NÀY TÔI KHÔNG CẦN HẮN NỮA

Phần 8:

29

Sau mùa đầu xuân, kinh thành vẫn như vậy nhưng dường như đã thay đổi rất nhiều.

Cố Tri Hành nắm giữ quyền lực, thế cục biến hóa khôn lường, lúc nào cũng có cấm quân đi lại trên đường phố, nhà nhà đều phải đóng cửa khi trời sập tối.

Cứ cách mỗi ngày lại nghe thấy tin có ai đó bị giết, lúc đó ai ai cũng thấy lo lắng nhất là đối thủ chính trị của Cố Tri Hành đến mức ban đêm cũng khó mà ngủ yên.

Bọn họ không nhìn thấy Cố Tri Hành thì sẽ đi con đường khác là đến tìm cha, nhờ cha thay mặt họ nộp đơn đề cử.

Cố Tri Hành còn bận chơi cờ, huynh ấy phải cảnh giác với những biến số trong triều còn phải để mắt đến các phiên vương đang nhắm vào anh như hổ đói từ khắp phía, dứt khoát mượn cớ đến ở cùng Thái tử mà dọn vào Đông cung.

Ngày xuân bình yên nhưng trong lòng có như có cơn sóng ngầm dâng trào.

Ta có thể hiểu huynh ấy khát khao quyền lực, thù hận của huynh ấy với Vệ Đạc, nhưng dù có vắt nát óc suy nghĩ ta vẫn không hiểu sao huynh ấy lại có ánh mắt thù địch với ta và mẫu thân.

Vệ Đạc đã bị trừ khử nhưng trong lòng ta vẫn chẳng thấy nhẹ nhõm.

Ta bị bị kéo vào một thế giới càng thực tế hơn, người ca ca sống cùng ta từ nhỏ đến lớn lại là hung thủ đưa ta vào chỗ chết hết lần này đến lần khác.

Tôi sợ huynh ấy sẽ lại ra tay với mẫu thân, thu dọn những đồ đạc cần thiết chuẩn bị trở về Hầu phủ trong thời gian dài.

Đêm trước khi đi thì Cảnh Minh hiếm khi lại trở về phủ, chàng ấy không nói lời nào mà đứng trước cửa nhìn ta thu dọn đồ đạc.

Vì để đóng kịch cho thật hơn, chúng tôi đã lâu không nói chuyện rồi, chàng ấy nhìn một hồi thì cũng đi ra ngoài, trời đã tối, ta nghĩ chàng ấy cũng sẽ không về nữa nên bảo Thu Thực đóng cửa viện.

Sau khi tắt đèn bước lên giường, bộ não của ta cũng đã nghĩ ra cách phá vỡ thế cục hiện tại, bên cửa sổ đột nhiên có tiếng động, hai chân của Cảnh Minh nhẹ nhàng chạm đất rồi đi thẳng đến bên giường.

Ta hỏi:

“Muộn vậy rồi, sao chàng còn đến?”

“Lúc nãy ta đã dụ người của Cố Tri Hành đi rồi, bây giờ không còn ai giám sát chúng ta.”

Chàng ấy mặc quần áo nằm bên cạnh, quay người về phía ta, hơi thở ấm nóng trực tiếp phả vào cổ ta cứ ngứa ngáy như thế bị chà xát.

Ta có chút không tự nhiên mà quay lưng lại nhưng chàng ấy lại áp sát lại đưa tay đặt lên tay ta.

Đêm xuân tĩnh mịch, ngón tay chàng ấy chậm rãi xoa xoa bàn tay ta, giống như đang dỗ dành đứa trẻ vậy.

Chàng ấy nói bằng giọng mũi nặng trĩu 

“Chi Nghi, ta rất nhớ nàng.”

Trong lòng ta lại dâng lên một cảm giác khó tả, như đám mây đang lơ lửng trên bầu trời, rất lâu cũng không cảm thấy được trọng lực trên mặt đất.

“Cảnh Minh.”

Chàng ừ một tiếng, ta nói: “Đợi khi mọi việc kết thúc, ta muốn cùng chàng sống hết những ngày tháng tốt đẹp sau này.”

Sau một hồi, chàng mới nhẹ giọng nói được. 

Mắt ta đỏ hoe, bất luận là kiếp trước hay đời này, ta cũng chỉ muốn một cuộc sống yên ổn, tuy nhiên con người càng mưu cầu cái gì đó thì lại càng không có được.

Trang phục mùa xuân mỏng, ta càng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp vải mỏng cũng như hơi thở chậm rãi đều đặn bên tai.

Trên tay chàng có những vết chai, khi lướt qua mu bàn tay liền cảm nhận được sự ma sát, cứ đưa qua đưa lại càng làm người ta rung động trong đêm khuya.

“Ngủ đi, tối nay ta sẽ ở lại với nàng.”

Ngày hôm sau khi ta tỉnh giấc thì bên cạnh đã trống không.

Nương thấy ta về phủ rất vui mừng, bà ấy nói từ sau khi Chiêu Dương vào cung cũng không còn ai nói chuyện với bà, ta đến thật tốt sau này cũng không còn buồn chán nữa.

Tháng ngày cứ trôi qua yên bình, bàn ngày thật dài đến giờ dậu vẫn chưa thấy trời tối. 

Hoàng hôn bao trọn cả nửa kinh thành, thế nhân bận rộn dường như thứ duy nhất có thể chia sẻ chỉ có sự yên tĩnh.

Một đêm nào đó ta ngủ sớm lại mơ hồ cảm thấy bên cạnh có người, một bàn tay đang vuốt lại tóc con trên trán ta, động tác vô cùng dịu dàng như thể sợ làm tôi tỉnh giấc.

Lúc đầu, tôi còn tưởng là Cảnh Minh nhưng sau đó nhớ ra mình đang ở Hầu phủ, bỗng nhiên không thấy buồn ngủ nữa. 

Trong bóng tối khứu giác lại nhạy cảm đến lạ thường là Cố Tri Hành.

Tôi nhắm mắt lại nhưng vẫn cảm thấy huynh ấy đang nhìn ta.

Huynh ấy dịu dàng vuốt tóc ta, tay từ từ di chuyển xuống cổ, trong lúc ta định ngồi dậy thì đôi tay đó đã dịch ra.

Tiếng thở dài của huynh ấy vô cùng tao nhã, “Tại sao muội lại là nữ nhi của bà ta?”

Đợi sau khi Cố Tri Hành rời đi, ta kinh sợ đến cả người ướt đẫm mồ hôi phải bảo Thu Thực đốt hết tất cả các ngọn đèn chỉ đến khi trong phòng ngập tràn ánh sáng ta mới cảm thấy an toàn.

Cố Tri Hành điên rồi, không, huynh ấy chính là một tên điên.

30

Tình thế hiện giờ rối ren như tơ vò, người duy nhất có thể gỡ nút thắt này, e rằng chỉ có Tuyên Vương.

Người xưa nay vốn thanh đạm, ẩn mình nơi thâm sơn cùng cốc, như áng mây trời phiêu lãng, nay đây mai đó. 

Chuyện Nguyễn Mộc Thanh hàm oan, hẳn hắn cũng đã rõ. 

Giờ đây, khắp nơi đều giăng lưới truy lùng, nếu hắn cứ thế đường hoàng xuất hiện, e rằng sẽ rơi vào bẫy của Cố Tri Hành.

Khả năng lớn nhất, là hắn đang ẩn mình chờ thời, tựa như mãnh hổ rình mồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi