KIẾP NÀY TÔI KHÔNG CẦN HẮN NỮA

Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, ta phải tìm được Triệu Thừa Huy trước, ngay dưới mí mắt Cố Tri Hành đưa hắn vào cung chữa trị cho Hoàng thượng.

Nhưng nan giải thay, ta là muội muội của Cố Tri Hành, Triệu Thừa Huy chưa chắc đã chịu tin tưởng.

Hạ chí vừa sang, Kinh Minh liền đưa tới tin tức, Cố Tri Hành đã lần ra manh mối của Tuyên Vương. 

Ta lập tức đến đó, hai phe đang giao tranh kịch liệt, lửa khói ngút trời. 

Thừa dịp hỗn loạn, ta lệnh cho ám vệ cướp Triệu Thừa Huy đi.

Hắn có chút kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, ánh mắt sắc bén nhìn ta: “Ngươi là Cảnh phu nhân? Muội muội của Cố Tri Hành?”

Ta gật đầu. 

Phản ứng của Triệu Thừa Huy nằm ngoài dự liệu của ta, hắn không hề tỏ ra sợ hãi hay chán ghét, đôi mắt vẫn trong trẻo như thuở ban đầu, tựa hồ nước hồ thu không gợn sóng.

Ta nhất thời hiếu kỳ: “Tuyên Vương chẳng lẽ không sợ ta sao?”

Triệu Thừa Huy đáp, giọng nói bình thản như gió thoảng: “Nếu ngươi cùng Cố Tri Hành là một giuộc, lúc nãy đã chẳng ra tay cứu ta. Cảnh phu nhân tìm ta, hẳn là có mục đích khác?”

"Tuyên Vương quả thật thông tuệ, Chi Nghi tự thấy hổ thẹn." Ta khẽ thở dài, trong lòng dâng lên một tia kính phục.

"Ta đúng là có việc muốn nhờ." 

Ta hướng Triệu Thừa Huy hành đại lễ, kiên định nói: “Chi Nghi khẩn cầu Tuyên Vương ra tay cứu Hoàng thượng, cứu muôn dân khỏi cảnh lầm than, nước sôi lửa bỏng.”

Triệu Thừa Huy nghe vậy, sắc mặt liền nghiêm nghị lại. 

Ta đem kế hoạch của mình ra trình bày, hắn nghe xong sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, hồi lâu sau mới thở dài: “Không ngờ, Cảnh phu nhân cũng là người có gan dạ, dám làm việc thường nhân không dám làm.”

Ta cười khổ: “Tuyên Vương quá khen rồi. Ta làm tất cả những điều này, chẳng qua là không muốn thấy Cố Tri Hành càng lún càng sâu vào vũng bùn, càng là vì muốn bảo vệ Tuyên Bình hầu phủ. Phụ thân ta cả đời tận trung với Thánh thượng, không thể để ông chịu oan khuất vì những biến cố vô căn cứ này.”

Ngày hành động nhanh chóng đến. 

Ta cho người cải trang Triệu Thừa Huy thành tỳ nữ, hắn vốn có dung mạo thanh tú, chỉ là hơi cao một chút.

Để tránh bị phát hiện, hôm đó ta đặc biệt chỉ mang theo những tỳ nữ cao lớn vào cung, để Triệu Thừa Huy trà trộn vào trong.

Bên ngoài ta nói là vào thăm Chiêu Dương. Vào đến trong cung, có thị vệ cung kính dẫn ta đi. Giữa đường, Triệu Thừa Huy lấy cớ đi vệ sinh để thay y phục thái giám, rồi cầm lấy lệnh bài Kinh Minh đã chuẩn bị sẵn, đi tới Thái Y viện.

Hắn muốn xem qua dược liệu Hoàng thượng dùng mỗi ngày, ta bèn thay đổi kế hoạch, để hắn tìm cách đi cùng đám công công đưa thuốc đến Tử Thần điện.

Khi trời đã ngả về chiều, tà dương nhuộm đỏ chân trời, Chiêu Dương mỉm cười tiễn khách, ta bỗng nhiên nói: “Tẩu tẩu, muội muốn cùng tẩu đi hầu hạ Hoàng thượng uống thuốc.”

Sắc mặt Chiêu Dương lộ vẻ bối rối: “Chuyện, chuyện này sao được, Hoàng huynh người... người không tiếp kiến người ngoài.”

"Hoàng thượng chẳng phải vẫn đang hôn mê sao?" Ta nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: “Tẩu tẩu tốt bụng, tẩu cứ cho muội đi cùng đi mà.”

Nàng do dự một lát, không lay chuyển được ta, đành thở dài: “Thôi được rồi, nhưng muội đến đó thì đừng nhìn lung tung, cũng đừng nói năng bừa bãi.”

"Được được được, muội nghe lời tẩu tẩu." Ta vội vàng đáp.

Ta cùng nàng đến Tử Thần điện, bên ngoài có cấm quân canh giữ nghiêm ngặt, hai cánh cửa điện đóng chặt, trông không giống như có người ra vào.

Tim ta đập thình thịch, lo sợ bên Triệu Thừa Huy xảy ra sơ suất, lẽ ra giờ này Thái Y viện đã đưa thuốc tới rồi.

Chiêu Dương đưa lệnh bài, ta cau mày đi theo nàng vào trong, vừa ngẩng đầu đã thấy Triệu Thừa Huy đang đứng ở một bên, hắn cúi đầu, trên người là y phục thái giám màu đỏ sẫm, lặng lẽ như một cái bóng.

Ta thở phào nhẹ nhõm, may mà không có gì bất trắc.

Chiêu Dương vào nội thất hầu hạ Hoàng thượng uống thuốc, ta nháy mắt với Triệu Thừa Huy, ra hiệu cho hắn đừng bỏ lỡ thời cơ.

Hắn khẽ gật đầu, lòng ta nặng trĩu, bước thẳng vào nội thất.

Hoàng thượng nằm trên long sàng, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt. Chiêu Dương dùng chiếc thìa nhỏ khuấy bát thuốc bằng bạch ngọc, thỉnh thoảng lại thổi cho hơi nóng bay đi. Ta mỉm cười tiến lên: “Tẩu tẩu, để muội giúp tẩu.”

Thừa lúc nàng không để ý, ta nhanh tay giật lấy bát thuốc. Bát thuốc rơi xuống đất vỡ tan, tiếng động vang lên chói tai, Chiêu Dương kêu lên một tiếng kinh hãi, nội thất lập tức hỗn loạn, người thì bận rộn dọn dẹp mảnh vỡ, người thì lo lắng xem Chiêu Dương có bị bỏng không.

Ta vẻ mặt đầy áy náy: "Đều tại muội, tẩu tẩu không bị bỏng chứ?" Vừa nói vừa khéo léo di chuyển đến bên giường, dùng thân mình che chắn tầm mắt của mọi người, Triệu Thừa Huy nhân cơ hội đó nhanh chóng bắt mạch chẩn đoán cho Hoàng thượng.

Một lát sau, Triệu Thừa Huy lui ra phía sau.

Ta dìu Chiêu Dương, định đưa nàng đến tẩm điện thay y phục, vừa ra khỏi nội thất, một giọng nói quen thuộc lạnh lùng vang lên sau lưng, khiến ta như rơi xuống hầm băng: “Muội muội định đi đâu vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi