KIẾP NÀY TÔI KHÔNG CẦN HẮN NỮA

7.

Cố Tri Hành đút cho ta một thìa thuốc nói 

“ Phủ Vệ Quốc Công nói với bên ngoài người hầu đó là do trượt chân rơi xuống nước,không liên quan gì đến muội ”

Không đúng, người hầu đó giống như đang đợi ta ở đó.

Ta nắm lấy tay áo của Cố Tri Hành, "Ca, có người giăng bẫy, hắn ta chỉ là một phần quân cờ trong đó “.

Mục đích là để hủy hoại thanh danh của ta, rõ ràng là đang chờ ta mắc bẫy.

“Muội nghĩ kỹ lại xem người hầu đó có gì khác lạ không.”

Ta cẩn thận nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, từ vườn đến chỗ bị đẩy xuống, hắn ta không có gì khác lạ.

Thiếu sót duy nhất của ta là quá lo lắng cho Cố Tri Hành, không có ý định đề phòng.

Hắn ta không phải người hầu của ca ca sao?.

Cố Tri Hành lắc đầu, " Ngày ấy ta cưỡi ngựa đến Văn Tư Viên, khi ta bước xuống hắn tự xưng mình là người hầu của Vệ phủ dẫn ta vào trong “.

Sau đó,huynh thở dài nói “ Hắn đã bỏ trốn rồi, nếu không có dấu hiệu nào khác, e rằng khó mà tìm được.”

Ta không khỏi khen ngợi Vệ Đạc.

Đúng là một vỡ kịch hay, từ ca ca đến người hầu đều rất chu đáo, rất hợp với phong cách của hắn ta.

Cố Trí Hoành thấy ta có vẻ không vui, lập tức cảnh giác, " Chi Nghi,có phải muội

biết kẻ đó là ai không? "

Ta không nói, nhưng huynh ấy chắc đã đoán ra rồi.

“Vệ Đạc?”

Cố Tri Hành siết chặt nắm đấm, ta biết đây là dấu hiện sự tức giận của huynh ấy, ta nhanh chóng nắm lấy tay huynh ấy nói “ Ca, trước tiên đừng nóng vội, sự thật vẫn chưa rõ mà.”

Ta không thể để Cố Tri Hoành đặt mình vào nguy hiểm, bởi vì bản chất của Vệ Đạc giống như lời đồn đại, xấu xa và tàn nhẫn.

Kiếp trước hắn đã hủy hoại một tia hy vọng cuối cùng của ta, đêm đó ca ca vụng trộm với Nguyễn Mộc Tình bị phát hiện.

Ta ghét Nguyễn Mộc Tình.

Rõ ràng nàng ta có một phu quân yêu cô ấy còn có phu quân của ta,tại sao ngay cả ca ca ta cũng không buông tha.

Một người kiêu ngạo như ca ca cuối cùng cũng phải thuần phục dưới váy nàng ta.

Ta không muốn giữ bí mật này cho nàng ta nữa cũng không muốn giữ bí mật này cho phủ Vệ Quốc Công nữa.

Trước bữa tiệc sinh thần của Vệ phu nhân ta nhờ Xuân Hoa đánh thuốc mê cô ấy,dẫn các phu nhân quý tộc vạch trần truyện cô ấy tư tình cùng Vệ Đạc.

Xuân Hoa ra ngoài lấy thuốc sau đó, ta đã không gặp lại cô ấy nữa.

Ngày hôm đó Vệ Đạc đã không uống trà ta đưa, hắn đưa cho ta một cái hộp trên môi nụ cười giả tạo.

Ta mở ra,là một bàn tay,là tay của Xuân Hoa.

Ta hét lớn, nhìn Vệ Đạc trước mặt, không ngừng chửi rủa hắn ta, hắn không khác gì một con quỷ.

“Lần sau, sẽ không chỉ đơn giản như vậy nữa đâu.”

Ánh mắt hắn ta quét đến tay ta đầy ẩn ý nói,nốt ruồi đỏ ở khoé mắt hắn ta trông như dính máu.

Ký ức kết thúc đột ngột, ta giữ lấy cổ áo Cố Tri Hành, không ngừng lắc đầu, “Ca đừng đi khiêu khích Vệ Đạc, huynh đánh không lại hắn đâu.”

“Đừng sợ”

Cố Tri Hành xoa đầu ta " Chi Nghi, người làm sai đều đáng bị trừng phạt.”

Phần 3:

8.

Mẫu thân có lẽ muốn tác hợp cho ta và Cảnh Minh.

Bà vừa rời đi, Xuân Hoa đã báo với ta Cảnh Minh tới.

Đây là khuê phòng của ta, nam nhân không tiện vào, Cảnh Minh chỉ dừng lại ở trong sân.

Bộ y phục màu đen đặc biệt bắt mắt trong hoa viên.

Huynh ấy hỏi “ Sức khỏe của tiểu thư đã ổn hơn chưa?”

Ta đứng sau cửa phòng “Tốt hơn nhiều rồi đa tạ Cảnh thị vệ đã cứu giúp”

Tính luôn lần cháy ở kiếp trước, huynh ấy đã cứu ta hai lần rồi.

Ta lại nói cảm ơn lần nữa, coi như đó là sự bù đắp cho lời xin lỗi dang dở từ kiếp trước, ta nhớ ngọn lửa ấy đã làm lưng huynh ấy bị bỏng rất nặng.

Đột nhiên huynh ấy đưa tay lên che miệng ho nhẹ một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn  nhiều "Tiểu thư không cần khách sáo, đó vốn là trách nhiệm của thuộc hạ.”

Qua khung cửa nhìn bóng hình huynh ấy có thể nhìn rõ một bóng lưng thẳng tắp.

Khoảnh khắc đó ta biết ơn ông trời vì đã cho ta bắt đầu lại một lần nữa,bàn tay của Xuân Hoa vẫn còn, lưng của Cảnh Minh cũng không có bị thương.

Huynh ấy thở dài,nói, “Phu nhân nói với thuộc hạ......về việc thành thân cùng tiểu thư, thuộc hạ xin từ chối. ”

Ta vô thức hỏi  "Tại sao?”

Trước đây không phải huynh đã hỏi cưới ta với phụ thân rồi sao?

“Lúc đó thần sợ lời đồn vu khống tiểu thư, sau này thần đã suy nghĩ kỹ về điều đó,  tiểu thư xuất thân cao quý còn thuộc hạ chỉ là một hạ nhân, tuyệt đối không dám làm lỡ tiểu thư.”

Ta nhìn chằm chằm huynh ấy một lúc lâu.

Cuộc hôn nhân này, vốn dĩ ta định từ chối qua chuyện Vệ Đạc kiếp trước ta không muốn dính líu đến chuyện nam nữ nữa.

Có lẽ là do của Cảnh Minh đã cứu ta,cũng có lẽ do thái độ chân thành của huynh ấy, hoặc có thể đó là một sự quan tâm sâu sắc hơn.

Hiện tại,đột nhiên ta không muốn từ chối cuộc hôn nhân này nữa.

Ta nói  “ Nếu ta muốn gả thì sao? ”

Mọi người đều sửng sốt, loạng choạng mà lùi lại.

Huynh ấy sững sờ ngước lên nhìn tôi một lúc, sau đó chỉ để lại câu "Thuộc hạ còn việc phải làm " rồi đi mất.

Ta thấy hơi buồn cười,trong ký ức của ta huynh ấy luôn lạnh lùng với ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi