KIẾP NÀY TÔI KHÔNG CẦN HẮN NỮA

Xuân Hoa đến gần hỏi ta "Tiểu thư đang cười gì vậy ạ?”

“Cười một con thỏ nhút nhát.”

Xuân Hoa nghe vậy liền bối rối nhìn xung quanh và lẩm bẩm “Tiểu thư nói dối, ở đây đâu có thỏ con.”

9.

Khi mẫu thân nhắc đến việc thành thân với Cảnh Minh lần nữa ta đã đồng ý.

Có lẽ người còn chưa nhận ra cằn nhằn ta

một lúc mới dừng lại  "Con vừa mới gật đầu phải không?”

“Dạ trên đời này người con tin tưởng nhất chính là mẫu thân đó~”

Ta ôm lấy mẫu thân ngoan ngoan rúc vào lòng người  “Người mà mẫu thân nhìn trúng chắc chắn sẽ không tệ đâu.”

Hôn lễ đã được ấn định theo ngày ban đầu,ngày mồng bốn tháng bảy.

Nửa năm này, ta ở trong phòng cùng với mấy thợ thêu học cách thêu hỉ phục.

Kiếp trước Vê Đạc đã bỏ mấy vạn lượng bạc chỉ để mua chiếc váy do thợ thêu Tô Châu làm ra, vô cùng sang trọng, đáng tiếc dù hỉ phục có đẹp đến đâu cũng mất giá trị nếu tân lang vô tâm.

Ta tự thêu nó, thứ nhất là giết thời gian, thứ hai là tránh tai hoạ.

Ngọn lửa đó nhốt ta và Nguyễn Mộc Tình, Vệ Đạc luôn nghĩ rằng do ta làm ra.

Hắn cũng không ưa ta.

Sau khi khỏi bệnh, chỉ có Tôn tỷ tỷ qua lại thân mật nhất. Mỗi lần tỷ ấy đến đều mang bánh trái cùng ta ngồi dưới ánh xuân tâm sự về cuộc sống thường ngày.

Xuân đi qua mùa hạ đến, tiếng ve sầu kêu ngày càng nhiều.

Quần áo ngày càng mỏng hơn, hoa sen trong đầm bắt đầu đua nở, Cảnh Minh cũng đến.

Huynh ấy vẫn đứng trong sân, huyền y giày đen, giống như vừa hoàn thành nhiệm vụ đã vội vàng chạy đến đây.

Ca ca từ nhỏ đã được phụ thân Cảnh Minh dạy võ thuật, huynh ấy cũng lớn lên ở hầu phủ. Trước đây đi theo ca ca, kiếp trước ta gả vào phủ Vệ Quốc Công, phụ thân điều huynh ấy và một vài hộ vệ đến bảo vệ ta.

Bây giờ chúng ta đã đính ước, huynh ấy cũng không thể làm thuộc hạ cho hầu phủ nữa.

Hai tháng trước,phụ thân điều huynh ấy đi khu hoàng thành ý rằng "Khi ngươi có công danh thì mới xứng đáng làm hiền tế hầu phủ.”

Huynh ấy nhờ Thu Thực mang bánh táo đường mới mua vào là cửa hàng Vương Giả Phủ Tử,bánh vẫn còn ấm khi đưa đến tay ta.

“Tiểu thư bây giờ hối hận vẫn chưa muộn. Nếu như người không nguyện ý, ta có thể nói với hầu gia là ta....."

Ta ngắt lời huynh ấy "Ta nguyện ý ".

Vệ Đạc chỉ nhắm vào mình ta, nếu ta ở lại hầu phủ, không có gì đảm bảo rằng phụ thân mẫu thân và ca ca sẽ không bị liên lụy.

Ta chọn Cảnh Minh một cách ích kỷ.

Mỗi lần gặp nguy hiểm huynh ấy như một vị thần luôn cứu ta. Ta giống như một nguời bị nhốt trong bóng tối đã lâu liền bám chặt vào tia sáng ấy.

Ta hỏi "Huynh có hối hận không?”

Huynh ấy lắc đầu kiên quyết  " Ta không hối hận, chỉ sợ khiến tiểu thư tủi thân.”

Ta mỉm cười “ Nếu huynh không hối hận, ta cũng sẽ không hối hận.”

10.

Sau Tết Đoan Ngọ, hôn lễ cũng gần đến.

Thu Thực hái hai bông sen bỏ vào bình, thêm hướng duơng....mà mẫu thân và di nương đã đem đến.

Vào mùa hè nóng bức, trong căn phòng tràn đầy sức sống.

Ta ngồi bên cửa sổ nhỏ thêu hỉ phục, cơn gió buổi chiều thổi tung rèm cửa, một tia nắng ấm phản chiếu vào.

Đột nhiên trong một khoảnh khắc ta cũng thấy thật khó tin.

Chỉ sáu năm, mọi chuyện trong quá khứ thay đổi thành kiếp trước.

Tân lang là Vệ Đạc đã đổi thành Cảnh Minh.

Những ngày này ta đều ở trong hầu phủ,  những tin tức trong kinh sẽ tự đưa đến.

Nguyễn Mộc Tình mất tích hơn một tháng rồi tình cờ được Xuân Vương tìm thấy.

Sau đó Vệ Đạc dẫn quân dẹp loạn  được bệ hạ bổ nhiệm làm tả tướng,trở thành người mới trong triều đình.

Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là đại hôn sẽ diễn ra sau hai tháng nữa.

Phụ thân và mẫu thân đã mua một phủ đệ gần Thừa Thiên Môn làm hôn phòng nó cách hầu phủ có hơi xa chút nhưng ở gần nơi Cảnh Minh làm việc.

Ta và mẫu thân đã đi xem có hai sân phía  đông và phía tây nó chiếm chưa đến một phần diện tích của hầu phủ.

Phụ thân Cảnh Minh không muốn sống chung nên ta và Cảnh Minh hai người sống là đủ rồi. 

Trước tiên tìm một cửa hàng trong kinh, sau đó tìm mama chọn ra một nha hoàn.

Nhìn một hàng các nữ hài đứng ngay ngắn mẫu thân nói với ta " Nên Chọn những nha đầu có ngoại hình vừa mắt là được, không cần quá nổi bật, sẽ dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác.”

Ý người là Cảnh Minh, bà thở dài như một người từng trải “ sau này con sẽ hiểu, người mới luôn tốt hơn người cũ.”

Đàn ông tam thế tứ thiếp là chuyện thường tình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi