KIÊU NGẠO VỚI ĐỊNH KIẾN

Cuối năm Tần Tranh về nước báo cáo hoạt động của công ty thuận tiện thăm anh trai đã lâu không gặp, Hoắc Chiêu Lâm cũng về cùng hắn.

Trải qua một năm nỗ lực Tần Tranh đã có thể tự mình chống đỡ một phương, ban giám đốc ban đầu vốn cũng không coi trọng hắn nay cũng phải nhìn bằng ánh mắt khác. Tần Tranh quả thật đã tạo ra một bảng thành tích vô cùng đẹp, chi nhánh này của Tần thị chiếm vị trí đầu trong một đám công ty chi nhánh khác, cho dù là Tần Ý cũng không nghĩ tới hắn thật sự có thể làm được.

Hoắc Chiêu Lâm một năm này lại vắng lặng hơn nhiều, từ khi từ chức khỏi Trác Lăng rồi cùng Tần Tranh đi Châu Âu, anh nghỉ ngơi mấy tháng mới cùng với Tần Tranh hợp tác mở một công ty đồ chơi, anh bắt đầu phụ trách quản lý người không hiểu rõ nhìn vào còn bóp cổ tay than thở đứa con có tài năng có tiền đồ nhất được coi trọng nhất Hoắc gia nay lại lưu lạc tới mức đi bán đồ chơi, thực sự có chút đại tài tiểu dụng. Mà người xem náo nhiệt nhiều nhất cũng chỉ nói hai ba câu sau lưng, cũng không thật sự gây ảnh hưởng gì đến Hoắc Chiêu Lâm mà dù cho nghe được anh cũng không mấy để ý.

Công ty đồ chơi chỉ là mánh lới để che mắt người ngoài, mới đầu là Tần Tranh cười cợt trêu đùa “Anh thật sự không định tìm một công việc sao, người không biết còn tưởng rằng anh sau này thật phải dựa vào em bám váy vợ rồi đó”, Hoắc Chiêu Lâm nghĩ tới nghĩ lui hỏi Tần Tranh có hứng thú đầu tư cái gì, mà có lẽ tuổi dậy thì của Tần Tranh còn chưa qua ngày nào đó đang trên đường nhìn thấy một bé gái ôm một món đồ chơi to khổng lồ đi qua liền nói không bằng bọn họ bán đồ chơi cũng tốt, Hoắc Chiêu Lâm cũng không do dự đồng ý luôn.

Vì vậy công ty đồ chơi cứ như vậy khai trương, vốn đăng ký ban đầu cũng xấp xỉ 100.000 Euro, nhân viên hơn mười người, đều là người trẻ tuổi có năng lực tràn ngập sức sống tính trẻ con chưa tiêu tan, quản lý công ty cũng đơn giản không tốn bao công sức. Đa số đồ chơi bán ra đều là Tần Tranh và Hoắc Chiêu Lâm tự mình thiết kế, quá nửa là Tần Tranh tốn tế bào não nghĩ ra, lại do Hoắc Chiêu Lâm tự tay viết vẽ, sản phẩm cuối cùng bán ra rất được mọi người yêu thích, ngắn ngủi nửa năm đã mở ra thị trường đầu tiên ở ngay thành phố này.

Tần Tranh bây giờ ở trước mặt người ngoài trầm ổn hơn nhiều, ngay cả Tần Ý nhìn thấy hắn cũng có loại cảm giác được an ủi của tuổi già, cảm thán thằng em nhà mình mình cuối cùng cũng lớn rồi hiểu chuyện rồi, đợi sau khi hắn trở về từ Châu Âu có thể yên tâm giao vị trí quan trọng trong công ty cho hắn. Khi Tần Tranh nghe tháy vậy cợt nhả tiến đến trước mặt anh hỏi: “Anh không sợ em dòm ngó vị trí của anh rồi tranh giành gia sản hả?”

“Em thật sự có bản lĩnh thì cứ tranh, nếu em tranh được giao công ty cho em anh cũng không có gì không yên lòng.”

Hoắc Chiêu Lâm ở một bên nhìn hai anh em bọn họ đấu võ mồm cảm thấy vô cùng thú vị nhưng cũng không ước ao, loại tình cảm anh em thuần túy thân thiết này không tồn tại ở Hoắc gia, anh cũng không mong muốn.

Có thể được Tần Ý khẳng định Tần Tranh đương nhiên rất đắc ý, mà cái gọi là tranh gia sản cũng chỉ là một câu lời nói đùa, thậm chí ngay cả Tần Ý nói sau này gọi hắn về tổng công ty giao cho hắn vị trí quan trọng hắn cũng không mấy để ý. Trong lòng đã có ý tưởng, đợi khi Hoắc Chiêu Lâm chiếm được Trác Lăng, công ty đồ chơi của bọn họ cũng chuyển về trong nước, hắn cũng có thể không cần dựa vào anh trai nữa mà tự tay gầy dựng sự nghiệp, huống chi đây là công ty hắn và Hoắc Chiêu Lâm cùng mở ra, hắn càng thêm nhiệt tình.

Ở Tần gia ăn bữa cơm, Tần Tranh và Hoắc Chiêu Lâm liền trở về nhà của hai người. Lần này bọn họ trở về cũng không định tới đại trạch Hoắc gia, ở nơi đó hiện tại là một nhà bà Hai, ngoại trừ cùng họ Hoắc thì cũng không còn quan hệ gì với Hoắc Chiêu Lâm nữa, huống chi Hoắc Chiêu Càn bây giờ sứt đầu mẻ trán tự lo thân cũng không xong, không cần Hoắc Chiêu Lâm đến thêm dầu vào lửa. Kế hoạch thu mua Đằng Phi của Trác Lăng tiến hành được gần tới 90% thì nửa đường giết ra một tên Trình Giảo Kim, tập đoàn tài chính lớn nhất Nam Phi đột nhiên ra tay lớn mua vào cổ phiếu của công ty khoa học kĩ thuật Đằng Phi, đẩy giá cổ phiếu của Đằng Phi cao đến một cái giá đáng sợ, gia tăng độ khó cho Trác Lăng thu mua, ba bên bây giờ đã lâm vào trạng thái giằng co.

Những chuyện này tạm thời mà nói không liên quan gì đến bọn họ, một năm trước vội vã rời đi những thứ thu dọn từ Hoắc gia của Hoắc Chiêu Lâm còn chất đống ở trong kho chưa thu dọn, thừa dịp hiện tại có thời gian Hoắc Chiêu Lâm chuyển hết đồ ra dự định thanh lý một lần, không dùng nữa liền vứt.

Những thứ đồ này phần lớn là di vật của mẹ Hoắc Chiêu Lâm và một vài thứ đồ chơi anh giữ lại lúc còn bé, di vật của mẹ Hoắc Chiêu Lâm sửa sang lại rồi gửi ra nước ngoài bảo quản, còn lại anh cảm thấy có thể bỏ đi. Tần Tranh tiện tay lật lên lại cảm thấy rất thú vị, Hoắc Chiêu Lâm thậm chí cả bi chơi lúc còn bé cũng giữ lại, đây rốt cuộc là nghĩ gì, chẳng trách trước đó hắn đề nghị mở công ty đồ chơi anh liền đồng ý.

Nhưng nghĩ vậy thật sự có chút oan uổng Hoắc Chiêu Lâm, chỉ cần Tần Tranh không giết người phóng hỏa thì làm ăn buôn bán gì anh cũng đồng ý hết.

Tần Tranh tìm được một quyển album từ dưới đáy hòm, mở ra nhìn tất cả đều là ảnh khi còn nhỏ của Hoắc Chiêu Lâm, hắn trong nháy mắt cảm thấy như nhặt được bảo bối nâng ở trong tay chậm rãi lật xem yêu thích không buông tay. Trong hình là Hoắc Chiêu Lâm trước năm mười tuổi, vào lúc ấy bệnh tình của mẹ anh có lẽ vẫn không tính là nghiêm trọng, tất cả đều là bà tự tay chụp Hoắc Chiêu Lâm nhỏ, Tần Tranh nhìn mê tít mắt nhịn không được cảm thán nói: “Nếu chúng ta khi còn bé có thể có cơ hội thường cùng nhau chơi đùa thì tốt rồi.”

Mẹ của hắn và mẹ của Hoắc Chiêu Lâm là bạn thân, khi còn bé hắn xác thực gặp qua Hoắc Chiêu Lâm nhiều lần chỉ là tuổi quá nhỏ ấn tượng thực sự rất mơ hồ, sau đó mẹ của hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn qua đời còn mẹ Hoắc Chiêu Lâm thân thể càng ngày càng kém hơn bọn họ không còn cơ hội cùng nhau chơi nữa, bây giờ suy nghĩ một chút thật sự là tiếc nuối vô cùng.

Hoắc Chiêu Lâm cười nói: “Em khi còn bé rất đáng yêu, anh nhớ em vẫn luôn gọi anh là “Lâm ca ca”.”

Mặt già của Tần Tranh đỏ ửng, hắn xác thực không có ấn tượng gì, chẳng trách Hoắc Chiêu Lâm thích hắn ở trên giường gọi anh như vậy…

Hoắc Chiêu Lâm đem album lật tới mặt sau, từ bên trong rút ra một bức ảnh, chỉ vào đứa bé bị anh ôm ngồi trên ngựa gỗ liếm kem hỏi Tần Tranh: “Đây là em đi?”

Tần Tranh trợn tròn mắt: “Thật sự là em?”

“Em lúc đó chưa tới hai tuổi không nhớ rõ là chuyện bình thường, chúng ta đi công viên vui chơi, em thấy người khác ăn kem cũng muốn ăn mà không cho sẽ không ngừng khóc, sau đó ăn được mới an tâm. Em xem, khi chụp ảnh em còn không thèm nhìn ống kính chỉ nhìn chăm chú kem trong tay, ăn đến dính đầy mặt y như con mèo.” Hoắc Chiêu Lâm vừa nói vừa cười, nhớ lại Tần Tranh lúc nhỏ, thật ra vô cùng đáng yêu, nhưng đáng tiếc lại như Tần Tranh nói vào lúc ấy cơ hội bọn họ ở chung quá ít.

Tần Tranh: “…”

“Đừng thẹn thùng, em lúc ấy mới lớn bằng như vậy, rất khiến người khác yêu thương.”

“Cũng không có anh thương em.” Tần Tranh hừ hừ, hắn còn chưa có quên thái độ của Hoắc Chiêu Lâm với mình mấy năm trước đâu.

Hoắc Chiêu Lâm ôm người vào trong lòng mình, khi ở nhà chỉ có hai người bọn họ anh rất thích dùng tư thế này ôm Tần Tranh, Tần Tranh vào lúc này cũng rất ngoan ngoãn. Hoắc Chiêu Lâm dùng cằm cọ lên tóc mai mềm mượt của hắn, nghiêm túc giải thích: “Em ở nơi này của anh vẫn luôn đặc biệt, trước là anh quan tâm quá sẽ bị loạn, đối với em có hiểu nhầm và định kiến, là lỗi của anh, anh sẽ thay đổi.”

Tần Tranh vốn cũng không phải muốn lôi chuyện cũ ra nói, chỉ là mượn cơ hội đòi chút ngon ngọt từ Hoắc Chiêu Lâm mà thôi, Hoắc Chiêu Lâm dịu dàng nói hai câu như vậy khiến hắn không an phận nổi, cọ cọ Hoắc Chiêu Lâm lại bắt đầu gặm, thở dốc dán vào anh thấp giọng nỉ non: “Anh như bây giờ rất tốt, em rất hài lòng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi