KIÊU NGẠO VỚI ĐỊNH KIẾN

Ở trong nước một tháng, qua năm mới Tần Tranh và Hoắc Chiêu Lâm liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Châu Âu, rất không đúng dịp chính là ở phòng chờ vip tại sân bay bọn họ gặp Hoắc Chiêu Càn cũng đang chuẩn bị đến châu Âu bàn chuyện làm ăn chờ máy bay.Hoắc Chiêu Càn khoảng thời gian này trôi qua không mấy vui vẻ, chuyện thu mua Đằng Phi bởi vì Alan thò một chân mà lâm vào thế bí. Để xoay vòng vốn thu mua Đằng Phi đã tạo áp lực rất lớn lên tài chính của công ty, những cổ đông vốn đang tồn tại nghi vấn với việc thu mua lần này nhân cơ hội đứng lên chất vấn. Cố tình họa vô đơn chí ngay lúc này Trác Lăng nợ ngân hàng một khoản trăm tỉ cũng sắp đến kì, ngân hàng xuất phát từ nhiều nhân tố cân nhắc không tiếp tục đồng ý kéo dài thời gian cho vay nữa, mặc cho Hoắc Chiêu Càn xoay xở nhiều mặt cũng không làm nên chuyện gì, tiền của ngân hàng không trả nổi, kế hoạch thu mua không thể không tuyên bố tạm dừng. Cho dù Trác Lăng đã nắm giữ hơn 50% cổ phần của Đằng Phi nhưng muốn nuốt hết toàn bộ Đằng Phi cũng nuốt không trôi, trái lại kẹt ở yết hầu không lên không xuống được, thành ra tới tay nhưng cũng không mấy tác dụng.

Vì trả lại tiền, Hoắc Chiêu Càn sứt đầu mẻ trán không thể không nghĩ trăm phương ngàn kế bán tống bán tháo tài sản bên trong Trác Lăng nhưng là cũng chỉ như muối bỏ bể, bất đắc dĩ gã đành phải bán đi công ty khoa học kĩ thuật Đằng Phi vừa mới tới tay. Chuyến này đi Châu Âu chính là tới tìm Alan bàn luận cuộc trao đổi này, đối với Hoắc Chiêu Càn mà nói lần này thật sự là ăn thiệt thòi đến uất ức, nếu không phải Alan đột nhiên ra tay cướp Đằng Phi với gã thì chỉ cần gã cứ thế thu mua thành công thì sẽ có lợi cho Trác Lăng mà hiện tại cũng không cần phải đến Châu Âu xa xôi mất mặt cầu xin Alan mua lại cổ phần Đằng Phi trong tay gã. Bị người ta hãm hại mà còn phải quỳ rạp xuống lạy khỏi phải nói gã có bao nhiêu uất ức.

Chỉ là Hoắc Chiêu Càn không nghĩ tới gã tính toán thế nào cũng vẫn sẽ thất bại.

Khởi đầu bằng kế hoạch thu mua dã tâm bừng bừng cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh lúng túng. Giống như Hoắc Chiêu Lâm đã đoán trước, nếu người nắm quyền vẫn là Hoắc Long Hanh có lẽ còn có thể có biện pháp khác xoay chuyển càn khôn, ít ra khoản nợ ngân hàng kia còn có thể kéo dài thời hạn nhưng đổi thành Hoắc Chiêu Càn, năng lực của gã cũng chỉ có nhiêu đó thôi.

Đơn giản hỏi thăm Hoắc Chiêu Càn một chút Hoắc Chiêu Lâm liền đi vào WC, Tần Tranh ngồi xuống uống một ly rượu đỏ tiện tay cầm quyển tạp chí lật xem, Hoắc Chiêu Càn ngồi chếch hắn phía đối diện vốn đang đọc báo bỗng đưa mắt dời về phía hắn, Tần Tranh cũng không muốn phản ứng lại chỉ bình tĩnh tự nhiên nhìn tạp chí trong tay, thỉnh thoảng uống một ngụm rượu đỏ.

“A Tranh cũng có hứng thú với mấy tin đồn của đám tiểu minh tinh lung tung sao?”

Hoắc Chiêu Càn cũng không cảm thấy rằng mình đang làm phiền người khác, thân mật bắt chuyện với Tần Tranh. Tần Tranh liếc gã một cái, vẻ mặt lạnh nhạt nhắc nhở gã: “Đây không phải là tiểu minh tinh lung tung gì hết, là chị dâu tôi.”

Hắn đang xem chính là bài phỏng vấn riêng của Kỷ Sơ Hạ, Hoắc Chiêu Càn cười cười, dường như đối với chuyện Tần Tranh không vui là không sao cả: “À, là tôi không nhận ra.”

Trong giọng nói của gã không có bao nhiêu tôn trọng. Từ trong xương gã chẳng mấy ưa những người có xuất thân như Kỷ Sơ Hạ, cũng chỉ là một con hát vui đùa một chút cũng không có gì nhưng nghiêm túc cưới hỏi về nhà thì đúng là đầu óc có vấn đề. Tuy rằng gã cũng cho Hà Lam vào cửa nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một món đồ chơi không có danh phận, từ đây có thể thấy Hoắc Chiêu Càn tự nhận tầm mắt của mình so với người nhà họ Tần cao hơn không chỉ một chút.

Tần Tranh khép lại tạp chí, cười khẩy nói: “Không nhận ra cũng là bình thường, dù sao ánh mắt của anh Chiêu Càn đây quá nhỏ nhưng tròng mắt lại quá nhiều.”

Sắc mặt Hoắc Chiêu Càn nháy mắt cứng đờ, Tần Tranh đây là đang thẳn thắn mắng gã có mắt không tròng, cũng thật là không chút nào nể mặt.

Chỉ chốc lát sau, gã lại cười, thay đổi vị trí ngồi xuống bên cạnh Tần Tranh, thấp giọng nói cười: “Tính cách của chú thật là đủ cay, đủ hăng hái, chẳng trách thằng ba lại thích chú như vậy.”

Tần Tranh phát tởm, trừ khi hắn ngu mới không hiểu sự mờ ám bên trong lời nói của Hoắc Chiêu Càn, cả Hoắc gia đều là những người lạ lùng gì đâu, đến cùng là ở đâu vớt ra cái da mặt dày như vậy?

Hoắc Chiêu Càn nhìn chằm chằm vào mắt Tần Tranh, trong ánh mắt xác thực mang theo vài phần mờ ám không nói ra được, trước đây Hoắc lão đầu còn sống Hoắc Chiêu Càn cũng không dám đánh chủ ý lên Tần Tranh nhưng hiện tại gã đã thành gia chủ Hoắc gia, chủ tịch Trác Lăng, tự nhận giá trị bản thân bất đồng với dĩ vãng, bản thân gã có giá cực kì mà dựa vào cái gì một kẻ rác rưởi như thằng ba lại có thể ân ái với Tần Tranh còn gã thì nghĩ một chút cũng không thể?

Tần Tranh cười lạnh một tiếng, trực tiếp hắt hết ly rượu lên mặt gã, đứng lên.

Nhân viên tròng phòng chờ tiến đến hỏi tình huống, Hoắc Chiêu Càn khoát tay áo một cái, lau mặt một cái, như trước như cười như không nhìn Tần Tranh nhưng không đợi Tần Tranh mở miệng mắng người Hoắc Chiêu Lâm đã kéo hắn ra phía sau, tiến lên một bước nắm cổ tay Hoắc Chiêu Càn đem gã kéo lên đồng thời tung một đấm đáp lên mặt của gã.

Trong phòng chờ nháy mắt rối loạn, đây là lần đầu tiên Tần Tranh nhìn thấy Hoắc Chiêu Lâm luôn bình tĩnh thong thả cũng sẽ có một mặt hung dữ như vậy, ở trước công chúng đánh nhau với Hoắc Chiêu Càn. Sau khi kinh ngạc hắn nhanh chóng tiến lên kéo anh lại, sau đó cả ba người đều bị nhân viên sân bay mời ra ngoài.

Hoắc Chiêu Càn gần trung niên quen an nhàn hưởng thụ làm sao địch lại Hoắc Chiêu Lâm tuổi trẻ, không mấy liền bị Hoắc Chiêu Lâm đập cho thành đầu heo trong khổ sở vô cùng, trong miệng la hét muốn kiện Hoắc Chiêu Lâm. Hoắc Chiêu Lâm mắt lạnh nhìn gã: “Mày cứ việc kiện, nhưng chỉ cần mày dám tìm A Tranh gây phiền phức, tao thấy một lần đánh một lần.”

Mặc dù không nghe được Hoắc Chiêu Càn nói gì với Tần Tranh nhưng anh vừa quay lại phòng chờ liền nhìn thấy ánh mắt Hoắc Chiêu Càn nhìn Tần Tranh cũng đủ biết gã đang có cái chủ ý dơ bẩn gì. Đây là điều Hoắc Chiêu Lâm tuyệt đối nhịn không được nên mới có thể chuyện lần đầu tiên ở trước mặt người khác công khai đánh người, anh cũng không hối hận.

Hoắc Chiêu Càn đến cùng vẫn có chút sợ Hoắc Chiêu Lâm xuống tay tàn nhẫn, gã nhớ lại trước đây có một lần mấy người bọn gã không nghe lời người mẹ ốm yếu của Hoắc Chiêu Lâm, lúc ấy anh cũng biểu hiện như vậy. Khi đó Hoắc Chiêu Lâm mới mười tuổi lại có bản lĩnh đánh vỡ đầu gã đã hai mươi mấy tuổi cùng với Hoắc Chiêu Kiệt. Lúc Hoắc Chiêu Lâm phát rồ ánh mắt cũng hung ác hệt như con sư tử đang hung hăng nhìn chằm chằm miếng mồi, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đối chỉ là trước đây anh vẫn còn là con sư tử non, hiện tại giống như hùng sư trẻ trung khoẻ mạnh tràn ngập lực sát thương của mãnh thú.

Hoắc Chiêu Càn muốn đến Châu Âu nói chuyện làm ăn không thể thật sự ở lại chỗ này dây dưa với hai người kia, gã hùng hùng hổ hổ chửi vài câu liền bị trợ lý cùng cấp dưới vừa đến khuyên đi.

Tần Tranh kéo tay Hoắc Chiêu Lâm cúi đầu nửa ngày không được nửa câu, trầm mặc một lát Hoắc Chiêu Lâm nhéo bờ vai hắn thấp giọng nói: “Không có chuyện gì.”

Hoắc Chiêu Lâm cũng trúng một đấm của Hoắc Chiêu Càn, khóe miệng bị đánh rách. Tần Tranh vươn tay xoa xoa cho anh, có chút đau lòng nói: “Anh động tay với gã làm gì, gã đâu có đáng cho anh hạ giá như vậy?”

“Cần làm.”

Hoắc Chiêu Lâm cũng không cảm thấy làm như vậy có vấn đề gì, từ nhỏ đến lớn người có thể khiến anh thật lòng quan tâm thân cận đã ít lại càng ít, cho dù là chú út có quan hệ thân thiết cũng không khiến anh thật sự bộc lộ tình cảm, ngoại trừ mẹ anh sợ rằng cũng chỉ có một mình Tần Tranh có thể khiến anh hoàn toàn mở rộng cửa lòng giao ra chân tình. Nếu là người một nhà, anh liền không cho phép người khác được quyền mơ ước, đặc biệt là cái loại dơ bẩn đê hèn như Hoắc Chiêu Càn.

Tần Tranh giơ tay lên ôm eo Hoắc Chiêu Lâm, nhìn hắn cau mày đầy mặt nghiêm túc lại có chút sầu lo không nhịn cười được, sửa lời: “Thôi, đánh cũng đánh rồi. Đánh hay lắm, loại vô liêm sỉ khốn kiếp như gã nên đánh răng rơi đầy đất, anh không đánh tự em cũng sẽ động thủ.”

Hoắc Chiêu Lâm thở phào nhẹ nhõm, anh còn lắng Tần Tranh đối với chuyện mình nổi giận sẽ chê mình thô lỗ. Hoắc Chiêu Lâm ho nhẹ một tiếng, dời sang đề tài khác: “Chúng ta đi về trước đi, ngày hôm nay chắc không đi được nữa.”

Đánh nhau trong phòng chờ ở sân bay không bị cảnh sát gô cổ là do nể mặt mũi thân phận bọn họ. Sân bay khẳng định sẽ không thể thương lượng nữa, nhưng người sốt ruột cũng chỉ có Hoắc Chiêu Càn, bọn họ ngược lại không cần vội vàng đi xin xỏ người khác có về muộn mấy ngày cũng không liên quan, Tần Tranh cũng không phản đối: “Về làm gì, để em gọi điện thoại cho anh cả kêu anh ấy điều hắn máy bay tư nhân đến, cũng tiết kiệm tránh nhìn phải mấy thứ chướng mắt.”

Hoắc Chiêu Lâm gật gật đầu, không nhịn được bật cười. Có anh trai có tiền có quyền của Tần Tranh ở đây cái tên Hoắc Chiêu Càn kia rốt cuộc là làm sao dám có ý niệm không đứng đắn với Tần Tranh?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi