KIỀU SỦNG VI THƯỢNG


Thẩm Xu sững sờ tại chỗ, một lúc sau mới xác định được ý trong lời nói của Bùi Vân Khiêm.
Vậy mà hắn lại… muốn đuổi nàng đi…
“Tướng quân…”
Lông mi Thẩm Xu run run, chỉ nói ra hai chữ, câu nói tiếp theo nghẹn ngào tới một lúc lâu sau cũng chưa thể nói ra được nửa chữ khác.
Trên giường, sắc mặt Bùi Vân Khiêm xanh mét, không dám nhìn Thẩm Xu nhiều thêm một cái.
Nếu đêm nay giữ Thẩm Xu ở lại, hắn không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì.
Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói lạnh như băng, “Còn chưa đi?”
Nói rồi, khoé miệng Bùi Vân Khiêm mang theo ý cười lạnh lùng, đáy mắt mang theo màu đỏ ngầu không thể che giấu nổi, “Thế nào? Không phải công chúa đã yêu bổn tướng quân, luyến tiếc không muốn đi đấy chứ?”
Hơi nước trong ánh mắt Thẩm Xu hơi loé lên, khó tin nhìn Bùi Vân Khiêm, nàng vừa mới xác định được tâm ý của bản thân, những lời này của hắn ngay lập tức khiến nàng cảm thấy xấu hổ và giận dữ, giống như một lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào trong lồng ngực nàng.
Nếu như là trước đây, Bùi Vân Khiêm có nói như thế thì khả năng nàng sẽ hào phóng thừa nhận, nhưng hôm nay, sự kiêu ngạo không cho phép nàng nói thêm nửa chữ.
Một hồi sau, Thẩm Xu cố nén nước mắt, khoé miệng cười gượng, “Tướng quân nói đùa rồi.”
Nói xong, Thẩm Xu khom lưng nhặt đồ của mình trên mặt đất, xoay người ra ngoài, không đợi nàng bước ra khỏi cửa đã nghe thấy phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng, “Đứng lại.”
Bước chân Thẩm Xu dừng lại, không hề quay đầu.
Một lát sau, chỉ thấy chiếc chăn của nàng bị người nào đó ném từ trên giường xuống, dừng ở bên chân nàng, giọng nói lạnh nhạt lại lần nữa truyền vào trong tai, “Mang đi!”
Bắc các hẳn là sẽ rất lạnh.
Trong lòng Thẩm Xu run lên, nước mắt bắt đầu ào xuống như đê vỡ, từng giọt nước mắt nóng bỏng lăn xuống mặt đất.

Nàng không biết tại sao đột nhiên Bùi Vân Khiêm lại đối xử với nàng như thế, bụng đầy ấm ức nháy mắt chôn vùi cả tim gan, ngay cả chiếc chăn nàng từng ngủ hắn cũng ghét như thế sao…
Thẩm Xu không nhúc nhích, một lúc lâu sau, nàng kiềm chế cảm xúc, “Không cần, nếu tướng quân không thích thì vứt nó đi là được rồi.”
Nghe vậy, đuôi mắt Bùi Vân Khiêm phiếm hồng lạnh lẽo, ngoài miệng vẫn không buong tha người ta như cũ, “Bổn tướng quân cho, ngươi chỉ có thể chấp nhận.”
Nghe vậy, nước mắt như hàng lệ châu của Thẩm Xu lại không ngừng rơi xuống.
Chỉ có hắn cho nàng, sự dịu dàng từ trước tới nay hắn dành cho nàng nàng đều phải nhận, bây giờ không hiểu sao hắn lại thu hồi nàng cũng phải chấp nhận, chịu đựng.
Nghĩ tới đây, khoé miệng Thẩm Xu nở một nụ cười châm chọc.
Câu ‘Dựa vào cái gì’ tới bên miệng lại không có cách nào nói nên lời, nàng sợ một khi mở miệng rồi sẽ không nhịn được bật khóc, tự tôn của nàng không cho phép bản thân lộ ra sự yếu đuối trước mặt Bùi Vân Khiêm.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu thở nhẹ một hơi khom lưng nhặt chiếc chăn trên mặt đất, đi ra ngoài không hề quay đầu lại, cũng không nói thêm câu nào nữa.
Tại chỗ, đôi mắt Bùi Vân Khiêm khoá chặt bóng dáng Thẩm Xu, hai mắt bị tơ máu đỏ hồng che kín vô cùng đáng sợ.
Ngày hôm sau, gần giữa trưa Thẩm Xu mới uể oải tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy Lâm Lãng đang canh giữ mình bên mép giường.
Thẩm Xu cử động, khó khăn lắm mới có thể ngồi dậy, vừa định mở miệng nói chuyện đã cảm thấy cổ họng khô khốc nóng rực, nói không nên lời, ngực cũng giống như là không thể thở nổi.
Thấy Thẩm Xu tỉnh lại, Lâm Lãng vội vàng chạy tới, cẩn thận đỡ Thẩm Xu tựa vào phía sau giường, “Công chúa, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, doạ chết nô tỳ rồi.”
Vẻ mặt Lâm Lãng nôn nóng, trong mắt bao phủ sương mờ như là bất cứ lúc nào cũng có thể khóc.
Thấy thế, Thẩm Xu nhíu mày đưa tay xoa trán, “Tại sao ta…”
Cảm xúc khô khốc và nóng rực ở cổ họng vẫn vô cùng rõ ràng, còn cảm giác có một cỗ tanh ngọt dâng lên, nói chuyện cũng cố sức hơn so với bình thường.
Thẩm Xu chỉ nhớ rõ đêm qua mình bị Bùi Vân Khiêm đuổi ra khỏi Nam các, ký ức dừng lại ở đoạn nàng ra khỏi sân, sau đó xảy ra chuyện gì thì Thẩm Xu không hề nhớ rõ.
Nghe vậy, Lâm Lãng cụp mắt, vẻ mặt đau lòng, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng, “Công chúa, đêm qua người sốt cao, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh khiến nô tỳ sợ hãi.”

Thẩm Xu nhíu mày, hơn nửa là vì ngày ấy bị bắt cóc nhốt trong miếu cũ cả một đêm nên bị nhiễm phong hàn, bây giờ mới phát bệnh.
Nghĩ vậy, Thẩm Xu ủ rũ, khoé miệng cười bất đắc dĩ, đúng là bị bệnh thành quen rồi.
Thấy Thẩm Xu nửa ngày không nói lời nào, trong lòng Lâm Lãng có chút bồn chồn.
Chuyện đêm qua Bùi Vân Khiêm đuổi Thẩm Xu ra khỏi Nam các đã truyền tới tai mọi người trong phủ, bọn họ đang ngầm nghị luận bàn tán xem có phải Thẩm Xu đã làm cái gì khiến Bùi Vân Khiêm tức giận hay không, đều nói, nếu không phải Thẩm Xu có thân phận là công chúa, giờ phút này sợ là không phải bị đuổi tới Bắc các, mà là giống như vị mỹ nhân tham vọng bò lên giường hắn trước đây, bị bóc chiếu ném tới bão tha ma.

Thậm chí còn có người to gan đánh cược xem Thẩm Xu còn có thể ở lại phủ tướng quân được bao lâu nữa mới bị một tờ hưu thư của Bùi Vân Khiêm đưa về cung.
Hôm nay lúc Lâm Lãng tới phòng bếp nhỏ sắc thuốc giúp Thẩm Xu đã nghe trộm được mấy lời bàn tán của thị nữ vẩy nước quét nhà, nàng ấy tức giận không hề nhẹ, nếu không phải lo lắng khi Thẩm Xu tỉnh lại không có ai hầu hạ, vội vội vàng vàng trở về sắc thuốc cho Thẩm Xu, nhất định nàng ấy đã xông lên lý luận với mấy người kia một phen.
Công chúa là kim chi ngọc diệp, há có thể để mấy bọn tỳ nữ đó có thể mở mồm ra là tuỳ tiện bàn tán, nếu như còn ở trong cung, nhất định nàng ấy sẽ ‘thưởng’ cho bọn họ mấy chục gậy để hả giận!
Một lúc lâu sau, Lâm Lãng mới mở miệng nói, “Đêm qua công chúa ngủ cả một đêm, hôm nay lại ngủ tới trưa mới tỉnh, nhất định là đã đói bụng rồi, công chúa chờ một chút, nô tỳ tới phòng bếp mang mấy món công chúa thích ăn lên cho người.”
Nói rồi, Lâm Lãng chuẩn bị bước ra ngoài cửa, không đợi nàng ấy đi đã bị Thẩm Xu giữ chặt tay, gian nan nói, “Không vội, cổ họng bổn cung đau quá, mau rót cho ta một chén trà đã…”
Không biết có phải tình thế cấp bách phải nói nhiều hay không, nàng chưa kịp nói xong đã phát hiện cổ họng đau rát, tức khắc che ngực ho khan.

Cơn ho này khiến Thẩm Xu cảm thấy vị tanh ngọt trong họng càng ngày càng đậm.
Thấy thế, Lâm Lãng nhanh chóng chạy tới bàn rót cho Thẩm Xu một chén trà, cẩn thận đưa cho Thẩm Xu, “Công chúa cẩn thận nóng.”
Lúc này, cổ họng Thẩm Xu đã đau tới mức muốn chảy máu, sao còn có thời gian quan tâm chén trà nóng hay không nữa, nàng đưa tay nhận lấy chén trà từ tay Lâm Lãng rồi một hơi uống cạn.
Chỉ trong vài giây đã uống xong chén nước, Thẩm Xu ngậm nước trong miệng rồi đưa chén trà cho Lâm Lãng, ngay sau đó lại đưa tay chỉ vào ấm trà trên mặt bàn cách đó không xa.


Lâm Lãng tức khắc hiểu ý, nhận lấy chén trà Thẩm Xu đưa qua, xoay người trở lại bàn giúp Thẩm Xu rót đầy một chén khác.
Thẩm Xu uống liên tục ba chén trà lớn mới cảm thấy cổ họng đỡ hơn một chút.
Bây giờ nàng mới nhớ tới chính sự, tại sao Lâm Lãng lại ở đây?
Nghĩ vậy, Thẩm Xu nghiêng người ngẩng đầu hỏi, “Sao ngươi lại ở đây?”
Nghe thế, lông mày Lâm Lãng khẽ nhíu lại, trong lòng cân nhắc một chút mới mở miệng, “Nô tỳ nghe nói Nam các xảy ra chuyện, Bùi tướng quân tức giận không nhẹ nên nô tỳ mới lo lắng chạy tới xem công chúa có sao không, ai mà biết vừa qua khỏi hành lang dài đã nhìn thấy công chúa té xỉu ngay bên cạnh.”
Còn vì sao nàng ấy biết phải đưa Thẩm Xu tới Bắc các mà không phải là về phòng ngủ của Bùi Vân Khiêm, Lâm Lãng không hề nhiều lời, nàng ấy biết công chúa và Bùi tướng quân có mâu thuẫn nhỏ, nàng ấy không dám nhắc tới Bùi Vân Khiêm, sợ khiến cho Thẩm Xu khó xử.
Không chờ Thẩm Xu mở miệng, Lâm Lãng đã dịu dàng nói, “Công chúa, nô tỳ tới phòng bếp nhỏ truyền thiện giúp công chúa, công chúa đã ngủ lâu như vậy chắc hẳn cũng đói rồi.

Đơn thuốc Diệp thần y kê nô tỳ cũng đã sắc xong, công chúa phải ăn trưa xong mới có thể uống thuốc.”
Nói xong, không đợi Thẩm Xu trả lời, Lâm Lãng đã xoay người ra cửa, một đường đi tới phòng bếp nhỏ.
Trong phòng, Thẩm Xu ngồi trên giường khá lâu cũng không thể khôi phục tinh thần.
Vừa rồi Lâm Lãng nói, thuốc của nàng là do Diệp thần y kê đơn, như vậy chứng tỏ rằng, chuyện đêm qua nàng sốt cao Bùi Vân Khiêm đã biết, bằng y thuật của Diệp thần y, bao nhiêu người giàu có trong Sở kinh thành đều không cầu tới cửa được, trên đời này, người mà nửa đêm có thể gọi Diệp thần y tới trừ Bùi Vân Khiêm ra thì còn có ai.
Đang suy nghĩ, Lâm Lãng đã bưng một bát cháo bí đỏ và một đĩa thịt chân giò cuộn vào trong phòng.
“Công chúa, nô tỳ mang hai món người thích ăn nhất tới rồi, công chúa muốn ăn trên bàn hay để nô tỳ mang lên giường cho công chúa?”
Nghe vậy, Thẩm Xu nhíu mày vội vội vàng vàng mở miệng nói, “Không cần, để bổn cung qua bàn ngồi ăn.”
Nói rồi, Thẩm Xu cử động thân mình, giơ tay xốc chăn trên người ra rồi xuống dưới.
Đời trước nàng từng bị cầm tù ở nơi rét lạnh như Mạc Bắc, có một lần nàng sốt cao liên tiếp ba ngày, không một ai thăm hỏi, khi ấy, nàng đã chuẩn bị tinh thần chết nơi tha hương, nhưng ba ngày sau kì tích lại xuất hiện.
Bây giờ chẳng qua chỉ là bị phong hàn nhẹ mà thôi, sao tới nỗi không thể xuống giường ăn cơm được, Lâm Lãng đã khẩn trương thành thế này rồi, nếu nàng còn không xuống dưới đi đi lại lại nữa, nàng sẽ cảm thấy bản thân giống như mắc bệnh nan y không còn sống được bao lâu vậy.
Nhưng mà ngẫm lại, đời trước nàng sốt cao ba ngày ba đêm cũng là Lâm Lãng không hề chợp mắt canh giữ bên người chăm sóc nàng, ngày ấy nàng vừa mở mắt ra là đã thấy đôi mắt đỏ hoe của Lâm Lãng sưng lên như hạt đào vậy.

Khôi phục lại tinh thần, Thẩm Xu đứng dậy đi tới bàn, nàng khom lưng ngồi ngay bên cạnh, nhìn một bàn thích ăn tinh xảo lại không có cảm giác muốn ăn, trong bụng cũng không hề cảm thấy đói khát.
Nhìn thịt chân giò cuộn trên bàn, Thẩm Xu chỉ cảm thấy ngực mình giống như nghẹn lại.
Buổi tối ngày nàng mới gả vào trong phủ, Bùi Vân Khiêm đã phân phó người chuẩn bị đồ ăn cho nàng, trong đó cũng có món ăn nàng thích nhất, chính là thịt chân giò cuộn này.
Nghĩ tới đây, Thẩm Xu chậm rãi ngước mắt, trong lòng vẫn mang theo vài phần hoài niệm như cũ, lông mi nàng khẽ run, trong lòng cân nhắc một lúc mới mở miệng gọi, “Lâm Lãng.”
Lâm Lãng ngẩng đầu nhìn nàng.
Trầm mặc một hồi, Thẩm Xu nghĩ tới lời hôm qua Bùi Vân Khiêm nói, cảm xúc tràn lan mãnh liệt trong lòng không hiểu sao lại trở nên bình tĩnh, khoé miệng cười nhạt, điều tồi tệ nhất nàng cũng đã từng trải qua rồi, nàng còn có cái gì phải sợ chứ.
Thẩm Xu nghiêng người giơ tay cầm thìa trên bàn, cụp mắt đảo đều chén cháo bí đỏ, không chút để ý nói, “Hôm qua bổn cung sốt cao đến hôn mê, Bùi Vân Khiêm có tới không?”
Nghe vậy, Lâm Lãng sửng sốt, đêm qua là Tần Tuần đưa bọn họ tới Bắc các, Diệp thần y cũng do Tần hộ vệ đưa tới, chỉ có mỗi Bùi Vân Khiêm là không thấy đâu.

Mà sau khi Diệp thần y kê đơn thuốc xong thì Tần Tuần cũng đã dẫn ông ta ra khỏi phủ, sau đó cũng không thấy quay về.
Một hồi sau, Lâm Lãng chậm rãi lắc đầu.
Thấy thế, động tác trên tay Thẩm Xu chững lại, vân đạm phong khinh ‘ồ’ một tiếng rồi không mở miệng nữa.
Một lát sau, cuối hành lang dài, một dáng vẻ cao lớn cong môi cười rồi đột nhiên xoay người, biến mất trong bóng râm.
Tác giả có lời muốn nói:
Đảm bảo sẽ không ngược!!! Những chuyện xảy ra bây giờ đều vì ngọt ngào ngày sau ~
Mọi người nhìn thấy tên truyện chưa! Kiều sủng! Nuông chiều! Sủng!!! Nhất định sủng!!! Nhất định ngọttt!!
Vậy nên mọi người không cần lo lắng đâu ~
Bổ sung thêm một chút, nam phụ là người tốt đó ~


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi