KIỀU SỦNG VI THƯỢNG


Chạng vạng cùng ngày, Thẩm Xu nhận được thiệp mời từ trong cung, là Phùng Thái hậu cho người đưa tới, mời các vị đại thần và gia quyến ngày mai tiến cung, tham gia xuân yến.
Thẩm Xu nhìn thiệp mời trên tay, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, trong mắt mang theo vài phần thất thố.

Từ trước tới nay, loại yến tiệc này đều là đại thần trong triều đưa phu nhân đi cùng, nhưng tình huống hiện giờ của nàng, nếu muốn để Bùi Vân Khiêm đi dự tiệc cùng thì thực sự là không có khả năng.
Nếu như Bùi Vân Khiêm không đi… lần trước trở về lại mặt một mình đã trở thành trò cười của hoàng cung, vậy lần này, sợ là nàng sẽ trở thành người mất mặt nhất trong toàn bộ Sở kinh thành này rồi.
Thấy Thẩm Xu ngồi sững sờ cạnh bàn một lúc lâu cũng không nói gì, Lâm Lãng không nhịn được nói, “Công chúa sao vậy? Thiệp mời của ai đưa tới thế?”
Lúc bấy giờ Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần lại, nàng nghiêng người chậm rãi nói, “Người trong cung đưa tới, ngày mai Thái Hậu mở tiệc, mời các đại thần và gia quyến tới tham dự.”
Nghe vậy, Lâm Lãng nhíu mày, trước kia cũng chưa từng nghe tới xuân yến, năm nay không hiểu sao Phùng Thái hậu lại có hứng thú thế chứ, còn mở tiệc nữa.
“Năm vừa rồi hình như nô tỳ cũng không nghe thấy Thái Hậu mở tiệc, không hiểu sao năm nay lại tâm huyết dâng trào như thế.”
Thẩm Xu lắc đầu, tâm tư của Phùng Thái hậu nào có người nào lại đoán ra được.
Khôi phục lại tinh thần, Thẩm Xu đưa thiệp mời cho Lâm Lãng, “Cầm lấy đi, ngày mai tiến cung cần dùng tới đó.”
Lâm Lãng nhận lấy sửng sốt, “Công chúa không cho người đưa thiệp mời tới cho Bùi tướng quân sao?”
Nghe vậy, khoé miệng Thẩm Xu xẹt qua một nụ cười nhạt, “Trong phủ này có chuyện nào gió thổi cỏ lay lại có thể qua mắt được Bùi Vân Khiêm? Không cần làm điều thừa thãi đâu.”
Huống hồ cho dù là đưa cho Bùi Vân Khiêm thì chưa chắc hắn đã đi cùng nàng, tốt nhất là nàng không nên vô duyên vô cớ khiến bản thân mình rơi vào tình thế khó khăn.
Thẩm Xu nghiêng người, đứng dậy đi về phía giường, vừa đi vừa nói, “Ngươi cầm lấy là được, bữa tối không cần chuẩn bị cho ta đâu.”

Đang nói, đuôi mắt Thẩm Xu đã liếc thấy chiếc chăn ngày đó Bùi Vân Khiêm ném cho nàng, Thẩm Xu hơi nhíu mày, nghĩ tới cảnh tượng ngày đó là lại nổi tính tình, trên mặt mang theo vài phần kiêu căng hiếm có, “Lâm Lãng, ngươi ném chiếc chăn trên giường kia ra ngoài cho ta.”
Thứ Bùi Vân Khiêm hắn không cần, công chúa như nàng cũng chẳng thèm!
Nghe vậy, Lâm Lãng sửng sốt, Bắc Các hàng năm lạnh lẽo, vốn dĩ đã là một góc âm u trong Bùi phủ, cả ngày không được ánh mặt trời chiếu tới, tuy rằng bây giờ là tháng năm nhưng ở đây vẫn âm u rét buốt thấu xương, trong phòng vốn dĩ đã không có mấy cái chăn, toàn là chăn mỏng đắp mùa hè, không thể sưởi ấm chút nào, công chúa còn đang bệnh, nếu như ném chiếc chăn ấm còn sót lại này ra khỏi phòng, vậy thì không biết bao giờ bệnh phong hàn của công chúa mới có thể đỡ hơn.
Khôi phục lại tinh thần, Lâm Lãng cẩn thận hỏi, “Vì sao công chúa lại muốn ném chiếc chăn này đi thế ạ? Bắc các râm mát, công chúa lại nhiễm phong hàn, hay là giữ lại được không.”
“Bổn cung nói vứt đi chính là vứt đi.”
Nói rồi, Thẩm Xu bước tới cạnh giường, khom lưng cầm lấy chiếc chăn đi ra ngoài, “Nếu ngươi không muốn ném, vậy để bổn cung tự mình động thủ là được.”
Nếu là ngày thường, Thẩm Xu sẽ không so đo với Bùi Vân Khiêm như thế, nhưng từ chuyện ngày hôm qua nàng đã bắt đầu cảm thấy bực bội đè nén, cuối cùng cũng tìm được cái để trút giận, nào có thể buông tha được chứ.
Thấy thế, Lâm Lãng nhanh chóng chạy tới ngăn Thẩm Xu lại, một tay nhận lấy chăn trong tay nàng, “Công chúa chú ý sức khoẻ, việc nhỏ này để nô tỳ làm là được rồi.”
Thấy Lâm Lãng cầm chăn, Thẩm Xu cũng không từ chối, trực tiếp giao cho nàng ấy, bán tín bán nghi nhìn, “Ném đi, bổn cung đứng đây nhìn.”
Nghe vậy, Lâm Lãng cúi đầu ôm chăn vào tay, vẻ mặt bị người nhìn thấu.
Làm chủ tớ với nhau cả hai đời, làm sao Thẩm Xu không hiểu rõ tính toán trong lòng Lâm Lãng được, tuy rằng trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng ở trong mắt Thẩm Xu, nàng đã sớm coi Lâm Lãng là người nhà, thấy ngữ khí vừa rồi của nàng ấy là biết ngay nha đầu này sẽ không làm theo lời nàng nói, nhìn cái động tác nhỏ theo bản năng vừa rồi lại càng khẳng định suy nghĩ trong lòng nàng hơn.
Ánh mắt Thẩm Xu chợt loé, khoé môi cong lên một độ cong không rõ, nàng bất động thanh sắc nói, “Đi ném đi, ta đứng đây nhìn, ném ra ngoài sân là được.”
Lâm Lãng nhìn nàng rồi chớp mắt một cái, vẻ mặt tiếc hận, chăn nhung tơ vàng mềm mại ấm áp như vậy ném đi rồi thật sự đáng tiếc.

Nhưng có thể thấy được, dáng vẻ này của Thẩm Xu, nếu như hôm nay không tận mắt nhìn nàng ấy ném đi thì nhất định sẽ không buông tha.
Tuy rằng tính tình Thẩm Xu ngày thường dịu hiền ngoan ngoãn, cũng rất dễ nói chuyện, nhưng Lâm Lãng biết, thật ra Thẩm Xu là người quật cường, từ nhỏ đã được tiên hoàng nuông chiều trong lòng bàn tay, lớn lên là kim chi ngọc diệp, kiêu căng từ trong xương cốt, tuỳ hứng cũng không ít lần, chẳng qua là bởi vì trước kia nương nương dạy dỗ rất tốt nên mới không ương ngạnh như Kính An công chúa, hơn nữa tiên hoàng băng hà, Thẩm Xu sống ngày qua ngày bữa hôm nay lo bữa ngày mai, ngày nào cũng sống mà nơm nớp lo sợ cho nên mới biến thành dáng vẻ nhu nhược như bây giờ trong mắt người ngoài, không ai nghĩ tới, từ năm Thẩm Xu mười lăm tuổi đã có thể ngươi lừa ta gạt sống bình an trong thâm cung, lại còn có thể bảo vệ đệ đệ thật tốt.

Thấy Lâm Lãng bất động, Thẩm Xu lại mở miệng thúc giục lần nữa, “Nếu ngươi thật sự luyến tiếc, vậy để bổn cung tự tay ném đi.”
Nói rồi, Thẩm Xu giật một cái, nâng tay lên muốn cướp lấy chăn trên tay Lâm Lãng.
Thấy thế, Lâm Lãng nhanh chóng lui về sau một bước, cánh tay thu lại giống như sống chết bảo vệ chiếc chăn không để Thẩm Xu cướp đi vậy.
Nàng ấy theo bản năng nói, “Không cần đâu, để nô tỳ đi ném, bây giờ nô tỳ sẽ ném nó đi.”
Nói xong, không chờ Thẩm Xu nói gì tiếp, Lâm Lãng đã ôm chăn đi ra ngoài.
Mãi cho tới khi tận mắt nhìn thấy Lâm Lãng đi ném chăn trở về từ bên ngoài, Thẩm Xu mới xoay người đi lên giường, tức khắc cảm thấy trong lòng vui vẻ hơn không ít.
Không nghĩ tới, chiếc chăn Lâm Lãng vừa mới ném đi kia chưa tới thời gian một tách trà đã xuất hiện trong thư phòng của Bùi Vân Khiêm.
Bởi vì thiệp mời hôm qua nói buổi trưa yến tiệc sẽ bắt đầu, giờ Thìn Thẩm Xu đã rời giường, từ Bùi phủ tới hoàng cung ước chừng nửa canh giờ, theo thói quen Thẩm Xu đều đã tính toán kỹ lưỡng mọi chuyện, không có chuyện tới yến tiệc trễ giờ.
Hôm qua đúng hạn uống thuốc nhưng hôm nay nàng vẫn cảm thấy cổ họng khô khốc, chẳng qua là cảm giác nóng rát đã bớt đi không ít, nàng không tới mức không nói nên lời.
Ngừng một chút, Thẩm Xu mới gọi ngoài cửa một tiếng, “Lâm Lãng.”
Sáng sớm Lâm Lãng đã canh giữ ngoài cửa, nghe tiếng Thẩm Xu là nhanh chóng đẩy cửa ra nói, “Công chúa, người tỉnh rồi.”
Thẩm Xu gật đầu bọc kín mít chăn đứng dậy nói, “Giúp ta tắm gội thay đồ đi.

Đợi lát nữa còn phải tiến cung.”
Lâm Lãng lên tiếng rồi ra ngoài giúp Thẩm Xu chuẩn bị đồ tắm gội, tay chân Lâm Lãng nhanh chóng, chưa tới thời gian một nén nhang đã chuẩn bị xong xuôi, “Hôm nay công chúa muốn mặc bộ nào tiến cung? Nô tỳ chuẩn bị cả trang sức cho người.”

Nghe vậy, Thẩm Xu cân nhắc một lúc mới mở miệng, “Đi lấy bộ váy màu tím thêu tơ vàng đi, trang sức cũng đừng quá hoa lệ, không mất lễ nghi là được rồi.”
Lâm Lãng gật đầu, lên tiếng đáp lại rồi lui ra ngoài.
Ước chừng thời gian một chén trà nhỏ, Thẩm Xu mới tắm gội xong.

Từ khi gả vào Bùi phủ tới nay, bởi vì Bùi Vân Khiêm không cho người khác bước vào phòng hắn, Thẩm Xu đã tập thành thói quen tự mình thay quần áo và tắm gội, Thẩm Xu nâng tay cầm bộ đồ Lâm Lãng đặt bên cạnh, thành thạo mặc vào người, từng món đồ một xong xuôi rồi mới kêu Lâm Lãng tiến vào.
Thẩm Xu ngồi ngay ngắn trước gương đồng, khuôn mặt chưa trang điểm mà đôi môi đã ửng hồng, đôi mắt ngập nước mơ màng, trên lông mi còn mang theo bọt nước, mái tóc đen xoã tung trên vai, nửa khô nửa ướt càng thêm vài phần quyến rũ.
Lâm Lãng vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng như thế, không khỏi ngây người.
Chỉ cảm thấy, bây giờ công chúa càng có thêm vài phần thuần thục của nữ nhân, xinh đẹp tới mức không thể rời mắt nổi.
Thẩm Xu ngồi trước gương đồng nửa ngày cũng không thấy Lâm Lãng lại đây, một lúc lâu sau, nàng mới quay đầu lại hỏi, “Sao còn thất thần ở đó vậy? Chờ lát nữa sẽ muộn mất.”
Lúc này Lâm Lãng mới khôi phục tinh thần, vội cầm lược đi tới trước gương đồng cười nói, “Công chúa thứ tội, còn không phải là do công chúa quá mức phong hoa tuyệt đại, khiến nô tỳ nhìn tới mức không thể rời mắt được.”
Nghe vậy, Thẩm Xu mở mắt trừng Lâm Lãng một cái, “Nha đầu ngươi đúng là dẻo miệng, miệng như bôi mật vậy, đừng nịnh nọt ta nữa.”
Lâm Lãng cẩn thận búi tóc giúp Thẩm Xu, chớp chớp mắt nói, “Không phải nô tỳ nịnh nọt công chúa đâu, nô tỳ nói thật đấy.

Chẳng qua là do công chúa thu liễm bản thân thôi, nếu là năm sáu năm trước, toàn bộ Sở Kinh thành này, thậm chí trên dưới Bắc Lâm có ai mà không biết Linh An công chúa xinh đẹp thế nào, phong thái yểu điệu ra sao chứ.”
Nghe vậy, ngón tay Thẩm Xu khựng lại, nếu không phải hôm nay Lâm Lãng nhắc tới, nàng đã quên mất mình từng có những ngày tháng như thế.

Khi đó, phụ hoàng và mẫu phi còn khoẻ mạnh, bản thân nàng cũng chính là Linh An công chúa chúng tinh phủng nguyệt* trong hoàng cung Bắc Lâm không ai bì nổi.
(*tâm điểm của sự chú ý)

Nghĩ tới đây, khoé miệng Thẩm Xu cười châm chọc một tiếng, hiện giờ thế nhân nhắc tới Linh An công chúa năm đó sợ là phải cảm thán một tiếng, chẳng qua cũng chỉ là ‘Thương Trọng Vĩnh’* mà thôi.
(*là một tác phẩm của Vương An Thạch, kể về một Thương Trọng Vĩnh thiên tư thông tuệ nhưng sau này lại không thể tiếp tục học tập, cuối cùng trở nên ‘mờ nhạt trong biển người’.)
Một lát sau, Thẩm Xu nhẹ nhàng buông trâm cài trên tay, cười khẽ một tiếng, “Bây giờ có thể sống tạm ở trên đời cũng đã là điều may mắn, phải biết cảm thấy đủ, còn nhắc chuyện trước đây làm gì.”
Đã trải qua sống chết cả hai đời, không có người nào muốn sống nhiều hơn cả nàng.

Con kiến cũng biết lẽ sống ở trên đời, huống chi là nàng.

Bây giờ chỉ cần nàng sống tốt, bất kể chuyện gì cũng có cơ hội xoay chuyển.
Cho dù là vận mệnh của nàng hay là vận mệnh của Bùi Vân Khiêm.
Lâm Lãng không biết trong lòng Thẩm Xu đang suy nghĩ cái gì, nghe vậy, trong lòng nàng ấy bỗng nhiên chua xót, “Là nô tỳ không tốt, chọc công chúa đau lòng.”
Khoé miệng Thẩm Xu cười nhẹ, giơ tay vỗ khẽ Lâm Lãng an ủi, “Không sao, bổn cung nào có yếu ớt như vậy chứ, sớm đã thành thói quen rồi.”
Nhưng Thẩm Xu càng có dáng vẻ hồn nhiên không thèm để ý, trong lòng Lâm Lãng càng khó chịu, nàng ấy chỉ khẽ đáp lại một tiếng rồi không lắm lời nữa, yên tĩnh giúp Thẩm Xu chải đầu.
Để giống như Thẩm Xu nói, không mất lễ nghi là được, Lâm Lãng chỉ làm cho Thẩm Xu một búi tóc phi vân đơn giản, mang theo hai chiếc trâm cài bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ là có thể nhìn ra giá trị xa hoa của nó.
Ngoài cửa Bùi phủ, Thẩm Xu mặc chiếc váy tím dài, dưới ánh mặt trời, tơ vàng toả sáng lấp lánh.
Nghe vậy, Thẩm Xu cụp mắt, nhớ tới sắc mặt Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu chậm rãi nói, “Hắn có biết thì cũng không muốn đi cùng ta đâu, đi thôi.”
Lâm Lãng muốn nói lại thôi, thấy sắc mặt Thẩm Xu không tốt lắm cũng không nói gì nữa, cẩn thận đỡ Thẩm Xu lên xe ngựa.
Thẩm Xu nhấc chân, một chân vừa mới bước lên thuận tay vén mành, không đợi nàng đứng vững đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt từ trong xe ngựa truyền ra, doạ nàng sợ hãi tới mức suýt chút nữa ngã xuống.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi