Tác giả: Ninh Ninh
Chương 143: Dự tiệc
Quả thật ở đây họ rất chuyên nghiệp và sữa lễ phục rất nhanh.
Sau khi sữa lễ phục xong cả bốn người quay lại khách sạn.
Dương Dương đẩy Thiên Trạch sang phòng của Cao Trọng rồi kéo Mộng Uyên về phòng mình để giúp cô trang điểm, chuẩn bị cho bữa tiệc.
Đột nhiên lại để hai người người đàn ông ở cùng một phòng, không khí trong phòng đột nhiên lạnh lên vì khối băng Cao Trọng đang không vui khi ở cùng Thiên Trạch.
Thiên Trạch cũng là bất đắt dĩ nên nói:
"Nè tôi cũng không muốn ở cùng cậu đâu.
Do bị mình không có chỗ để đi mà thôi."
"Mặc xác cậu."
Thiên Trạch còn đang định lên giường nằm thì bị Cao Trọng ngăn cản.
"Cậu né xe giường của mình ra, mình ngại bẩn."
Thiên Trạch cười trêu chọc anh:
"Cô ấy nằm cậu có ngại bẩn không hả?"
"Cô ấy khác cậu."
"Khác chỗ nào chứ hả?"
"Cậu bẩn."
"Đúng vậy mình rất bẩn.
Không thèm nằm trên giường của cậu.
Mình ngồi ở sofa vậy.
Đúng là tên trọng sắc khinh bạn."
"Điều giống nhau cả."
"Tôi không giống cậu có được chưa hả!"
Hai cái người này rốt cuộc có phải là bạn không?Cứ mỗi lần gặp nhau là một người trêu chọc, một người nói cho người kia câm nín.
Nhưng Thiên Trạch vẫn chứng nào tật náy mỗi lần gặp Cao Trọng là cứ thích chọc anh.
Mộng Uyên và Dương Dương cũng đã thay xong lễ phục.
Hai cô gái ngồi đợi hai người kia nữa là có cùng nhau đi rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rồi hai người mặc vest bước vào.
Nhìn thấy hai người đàn ông trước mặt thật là có thể làm cho các cô gái phải trầm trồ khen ngợi.
Quá đẹp trai, khí chất ngút trời khó ai có thể kiềm chế được lòng mình mà rung động.
Vừa bước vào trong phòng thấy hai cô gái mặc bộ lễ phục và cách trang điểm làm cho hai anh nhìn không rời mất mấy giây mới có thể hoàn hồn lại được.
Hôm trước chỉ là thấy Mộng Uyên thử lễ phục đã đẹp đến nổi muốn giấu cô riêng cho mình anh ngấm mà thôi.
Hôm nay, cô lại lộng lẫy đến như vậy anh thật sự không muốn để cô tham gia tiệc nữa.
Thấy hai người họ cứ mãi đứng ở cửa Mộng Uyên liền hỏi:
"Chúng ta đi được chưa ạ?"
Cao Trọng nghe thấy cô hỏi mới có thể hoàn hồn trả lời:
"Đi thôi!"
Cả bốn người rời khỏi khách sạn đến bữa tiệc ngoài trời do công ty lớn thứ hai trong nước tổ chức.
Nơi này tranh trí rất sa hoa lộng lẫy, những người đến tham dự bữa tiệc đều là những người có máu mặt trong giới kinh doanh.
Khi Cao Trọng và Thiên Trạch bước xuống xe thì có rất nhiều nhà báo quay quanh chụp hình, quay phim.
Hai người bước lại mở cửa cho hai cô gái làm cho các nhà báo vô cùng tò mò.
Muốn có được tin tức độc quyền này.
Khi hai cô gái bước xuống bọn họ đều trầm trồ khen ngợi "ai vậy, thật xinh đẹp".Mộng Uyên khoác tay Cao Trọng đi trước, Dương Dương và Thiên Trạch đi phía sau cùng nhau đi vào bên trong nơi diễn ra bữa tiệc.
Vừa đi vào bên trong liền có nhân viên nhiệt tình mời họ vào bên trong.
Có một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi đi về phía họ chào hỏi.
"Chào chủ tịch Cao, rất hân hạnh đón tiếp cậu."
Cao Trọng chỉ gật đầu một cái, rồi bắt tay với người đàn ông đó.
Thiên Trạch cũng bước lên trước để chào hỏi.
"Đã lâu không gặp ông chủ Trần."
"Ồ bác sĩ Thiên cũng cũng đến sao? Thật là dinh hạnh, dinh hạnh."
Ông chủ Trần nhìn Mộng Uyên và Dương Dương hỏi.
"Hai cô gái này là..."
Thiên Trạch nhanh nhảu trả lời:
"Xin giới thiệu với ông đây là bạn gái của tôi Dương Dương!"
"Ồ, còn vị đây là..."
Ông chủ Trần nhìn sang Mộng Uyên hỏi.
Cao Trọng từ tốn trả lời ông:
"Cô ấy là bạn gái tôi, Mộng Uyên"
"Hai cô rất xinh đẹp đó.
Hoan nghênh đến bữa tiệc của tôi."
Mộng Uyên và Dương Dương đồng thanh trả lời:
"Cảm ơn!"
"Tôi phải đón những vị khách khác mọi người cứ tự nhiên lát nữa chúng ta sẽ trò chuyện tiếp.
Cứ thoải mái không cần khách sáo."
Nói xong ông ta liền rời đi.
Mộng Uyên vòng qua ôm lấy tay Dương thì thầm.
"Nơi này đẹp thật đó.
Mình lần đầu tiên đến những chỗ này.
Cậu nhớ đừng bỏ rơi tôi đó."
Dương Dương thật sự là hết cách với cô bạn thân này mà.
Rõ ràng bên canh còn có người rành hơn cô vậy mà cô lại không nhờ.
"Sao cậu không đi cùng bạn trai của cậu mà lại tìm mình."
"Ngài ấy lát nữa phải nói cùng đối tác mình theo làm gì chứ."
Những gì hai người nói Cao Trọng và Thiên Trạch đều nghe thấy cả.
Cao Trọng mỉm cười nhìn Dương Dương nói.
"Lát nữa đúng tôi phải nói chuyện cùng vài đối tác.
Làm phiền Dương Dương tiểu thư trông cô ấy giúp tôi."
Mộng Uyên quay sang nhìn Cao Trọng rồi làm mặt xấu với anh nói.
"Tôi cũng không phải trẻ con, sao lại kêu cậu ấy trông tôi chứ?"
Cao Trọng mỉm cười nhìn cô tức giận thật dể thương mà, làm cho anh muốn trêu chọc cô.
Nhưng mà cũng phải giữ thể diện cho cô khi ở bên ngoài nên dịu dàng nói:
"Được là anh nói sai rồi.
Anh sợ em sẽ quên mất anh nên nói như vậy mà thôi."
Dương Dương phụ họa thêm:
"Người ta sợ cậu mải mê với những món ngon nơi này mà quên mất người ta đó."
Mộng Uyên gãi đầu xấu hổ nói:
"Mọi người cứ nói vậy, làm gì có chuyện đó kia chứ!"
Thiên Trạch cũng chen vào.
"Hai người đó đều giống y như nhau.
Chỉ cần có đồ ăn là quên mất chúng tôi.
Nên phải nhắc nhở hai người trước.".