Tác giả: Ninh Ninh
Chương 144: Công khai
Bốn người đang nói chuyện vui vẻ.
Ở phía xa có vài cô gái rất mến mộ Cao Trọng và Thiên Trạch cũng đang nhìn về phía này.
Bọn họ đang hỏi nhau.
Cô gái thứ nhất: "Hai cô gái đó là ai vậy?"
Cô gái thức 2:"Tôi cũng không biết.
Họ quen biết anh Cao Trọng và anh Thiên Trạch sao?"
Cô gái thứ nhất nói: "Hay chúng ta cũng sang bên đó làm quen với họ đi!"
Cô gái thứ 3 chen vào: "Đợi đã, không phải anh Cao ghét đứng gần phụ nữ sao?"
Cô gái thứ 2: "Đúng vậy! Vậy sao lại có vẻ thân thiết với họ vậy?"
Cô thứ 3: "Làm sao tôi biết được chứ."
Có một nhà đầu tư nước ngoài đi đến trước mặt Cao Trọng chào hỏi, họ nói tiếng nước ngoài nên Mộng Uyên cũng không biết họ đang nói gì.
Mộng Uyên kéo nhẹ tay áo Cao Trọng một cái, nhìn quay lại nhìn cô đầy cưng chiều, vuốt tóc cô nói.
"Anh và Thiên Trạch có việc cần bàn em và Dương Dương đi xung quanh trước, lát nữa sẽ tìm em có được không?"
Mộng Uyên lập tức cười tươi gật đầu, cô liền kéo Dương Dương qua bên kia.
Khi hai cô đi một vòng phát hiện có rất nhiều đồ ăn rất ngon, lại còn trang trí rất đẹp.
Vừa mới ăn được một miếng bánh thì có vài cô gái xinh đẹp đi đến chỗ của hai cô lên tiếng hỏi:
"Xin hỏi hai cô đây là..."
Mộng Uyên và Dương Dương nhìn nhau rồi nhìn họ trả lời:
"Xin chào! Chúng tôi là bạn của Cao Trọng và Thiên Trạch."
Có một cô gái nhìn rất xinh đẹp vui mừng hỏi:
"Hai người là bạn của anh Cao Trọng sao?"
Dương Dương trả lời cô ta:
"Đúng vậy!"
Cô gái đó liền tiến lại gần mỉm cười dịu dàng giới thiệu.
"Xin chào! Tôi tên là Vũ Minh Ngọc, rất vui được làm quen với hai cô."
"Rất vui được làm quen với cô, tôi tên là Dương Dương còn cô ấy tên Mộng Uyên."
Một cô gái trong số đó liền nhìn Mộng Uyên hỏi:
"Vậy cô Mộng Uyên đây là bạn của anh Thiên Trạch rồi."
Mộng Uyên gật đầu trả lời:
"Đúng vậy."
Mộng Uyên và Dương Dương lại nhìn nhau mỉm cười, có lẽ bọn họ đang nhầm lẫn nhưng đều không sao cả.
Có thể quen thêm nhiều người thì việc nhận nhầm cũng không sao, dù sao đi nữa Cao Trọng vẫn là chủ còn Thiên Trạch thì là bạn.
Minh Ngọc liền cởi mở mời hai người qua bên cùng trò chuyện.
Mộng Uyên và Dương Dương đều gật đầu đồng ý.
Ở phía bên này toàn là phu nhân hoặc các tiểu thư khuê các ăn mặc sang trọng, nhìn thôi cũng biết họ giàu đến mức nào.
Minh Ngọc là bạn thân của Trần tiểu thư con gái của ông chủ Trần lúc nảy.
Minh Ngọc dẫn hai cô đến chố của Trần tiểu thư giới thiệu.
"Ngọc Lan giới thiệu với cậu, hai người này đều là bạn của anh Cao Trọng và anh Thiên Trạch đó."
Trần Ngọc Lan dịu dàng mỉm cười, nhẹ nhàng đứng dậy chào hỏi:
"Xin chào, các cô có thể gọi tôi là Ngọc Lan được rồi!"
Mộng Uyên cũng mỉm cười chào hỏi:
"Xin chào, cô có thể gọi tôi là Mộng Uyên cậu ấy là Dương Dương."
Ngọc Lan mời hai người cùng ngồi xuống trò chuyện.
Cô gái tên Ngọc Lan nhìn từ cử chỉ rất dịu dàng, nhất là nụ cười của cô làm cho người khác có thể say nắng vì cô mất.
Nếu Mộng Uyên mà là nam thì nhất định sẽ thích cô gái này.
Ngọc Lan niềm nở hỏi:
"Hai cô là bạn như thế nào với anh Cao Trọng vây? Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy anh ấy dẫn theo nữ."
Mộng Uyên và Dương Dương cũng không biết nên giải thích thế nào.
Nhưng Dương Dương là người thông minh nên đã lên tiếng thay cho Mộng Uyên.
"Thật ra, nói ra cũng có chút dài dòng.
Hôm nào đó chúng tôi sẽ kể cho mọi người nghe."
Ngọc Lan: "Không sao, nếu hôm nào hai người rảnh có thể đến tìm tôi, bất cứ lúc nào."
Dương Dương: "Cảm ơn cô Ngọc Lan."
Một cô gái nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ của Mộng Uyên liền chỉ vào nó rồi thốt lên.
"Đó có phải là A Heritage In Bloom không? Hình như là sợi dây chuyền có 1 không hai rất đắt đó."
Những cô gái khác cũng nhìn vào sợi dây chuyền trên cổ của cô mà trầm trồ, ngưỡng mộ.
Một cô gái có vẻ hiểu biết nói:
"Đúng là A Heritage In Bloom rồi, trên thế giới này chỉ có một cái.
Nhưng tôi nhớ không nhầm thì sợi dây chuyền này là của anh Cao Trọng không phải sao?"
Trần Ngọc Lan nghe vậy liền kinh ngạt nhìn chầm chầm vào Mộng Uyên hỏi:
"Cô và anh Cao Trọng rốt cuộc là có quan hệ gì? Tại sao anh ấy lại có thể để cô đeo sợi dây chuyền này chứ?"
Mộng Uyên cũng không ngờ là chiếc dây chuyền này lại đắt như vậy.
Vậy mà Cao Trọng lại đưa cho cô đeo, không sợ cô làm mất sao?.
"Thật ra tôi chỉ..."
"Bạn gái!"
Mộng Uyên còn chưa kịp nói giải thích thì Cao Trọng đã thay cô lên tiếng, anh đang chậm rãi đi lại chỗ họ.Mộng Uyên cũng quay lại nhìn thấy Cao Trọng đang đi lại hướng này.
Ngọc Lan nghe thất hai từ bạn gái tim của cô giống như đang bị vỡ ra từng mảng.
Nhưng vẫn cố gắng bình tỉnh, mỉm cười làm như không có nghe thấy.
Cao Trọng bước lại gần ôm lấy eo Mộng Uyên nhìn cô mà cười dịu dàng.
Những cô gái ở đây điều biết anh không thích gần phụ nữ, vậy mà lại ôm Mộng Uyên cười với cô nữa.
Trong lòng Ngọc Lan vô cùng câm ghét Mộng Uyên, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng, vui vẻ nói với Mộng Uyên.
"Thì ra cô là bạn gái anh Cao Trọng sao?"
Cao Trọng siết chặt eo Mộng Uyên hơn không muốn cô lên tiếng mà anh lên tiếng thay cô.
"Tôi và Trần tiểu thư thân đến mức gọi tên của tôi sao?"
Bị Cao Trọng làm nói cô ta mất tự nhiên nhưng vẫn giả dịu dàng cười rồi nói:
"Xin lỗi, là tôi không anh không thích gọi thân mật như vậy!"
Thiên Trạch từ phía xa đi lại gần nắm lấy tay của Dương Dương trước sự kinh ngạt của các cô gái mến mộ anh anh bấy lâu nay.
Những cô gái thầm thương trộm nhớ Cao Trọng cũng như vậy vô cùng ngạc nhiên, nhưng có lẽ người ngạc nhiên nhất chính là Ngọc Lan.
Cô ta đã thầm thương trộm nhớ anh suốt 6 năm vậy mà giờ anh lại công khai đã có bạn gái.
Thấy bọn họ đều đang mắt A miệng chữ O khinh ngạt Thiên Trạch cũng chính thức giới thiệu với họ:
"Cô gái này tên là Dương Dương là bạn gái của tôi, mong mọi người có thể chiếu cố cô ấy nhiều hơn."
Những cô gái ở đây đều hụt hẫn khi nghe chính miệng của Thiên Trạch và Cao Trọng xác nhận..