Sau khi thay quần áo Mộng Uyên xuống bếp giúp đỡ mọi người.
Vừa xuống đã trong thấy trên bàn đặt rất nhiều táo.
Mắt cô liền sáng lên.
"Táo ở đâu mà nhiều thế ạ?"
"Là tiểu thư Lâm Tuệ gửi đến"
"Nhìn ngon quá cháu có thể ăn thử một quả không ạ?"
Dì Dương còn chưa kịp trả lời thì Cao Trọng đã lên tiếng thay.
"Em muốn ăn thì cứ ăn, không cần phải xin phép đâu.
Dù sao thì tôi cũng không thích ăn mấy thứ đó".
"Chủ tịch, ngài đã đỡ hơn chưa ạ.
Với lại ăn táo rất tốt cho bệnh cảm đó, vì nó có rất nhiều vitamin".
"Tôi khỏe rồi, cũng không cần ăn mấy thứ này đâu".
"Ngài phải tin tôi trong quả táo này có rất nhiều vitamin, rất tốt cho sức khỏe ngài mau ăn thử một quả đi".
Mộng Uyên cầm một quả táo đưa đến trước mặt Cao Trọng và muốn anh ăn nó.
Đằng Phong đang định tiến lại lấy quả táo đi gọt vỏ cho anh thì bị Cao Trọng liếc một cái liền ngậm miệng lùi lại.
Cao Trọng nhận quả táo từ tay cô.
Mộng Uyên cũng làm động tác hối thúc anh mau ăn thử, nhìn vẻ mặt rất mong chờ của cô anh không nở từ chối.
Mà đưa táo chưa rửa, chưa gọt vỏ lên miệng cắn một miếng.
"Cũng khá ngon"
Mộng Uyên thấy anh đã ăn nên cũng cầm một quả lên ăn một cách ngon lành.
Đằng Phong đang đứng ở đằng sau liền trố mắt nhìn Cao Trọng, không tin được đó là sự thật.
[ Cậu ấy vậy mà ăn táo chưa được rửa sạch, cũng chưa hề gọt giỏ.
Đây có phải yêu đến mức thay đổi luôn tính cách rồi không hả? Thật là đáng sợ].
Cao Trọng mỉm cười nhẹ nhàng nói.
"Em thích ăn táo đến vậy sao?"
"Đúng vậy chỉ cần là trái cây là tôi đều thích, chỉ trừ một số loại quả thôi".
"Ồ vậy em không thích những loại nào?"
"Ưmm, chỉ trừ lê và một số loại dưa, còn lại đều thích cả".
"Vậy còn loại nào em thích ăn nhất"
"Thích nhất vẫn là dâu với nho"
Cao Trọng gật đầu, nhìn cô với ánh mắt đầy cưng chiều.
"Ăn ít thôi.
Lát nữa ăn cơm xong sẽ để em ăn thỏa thích".
"Dạ, được".
Mộng Uyên ăn cơm xong liền muốn về phòng thì bị Cao Trọng kéo lại.
"Hôm nay tôi không khỏe em không định giúp tôi làm việc sao?"
"Nhưng ngài đang bệnh mà, không nên làm việc mệt nhọc đâu ạ"
"Tôi không làm, nhưng em làm thay tôi ".
Mộng Uyên hết cách đành phải đi theo anh về phòng làm việc.
Mặt cô ủ rủ, cô cứ múa máy tay chân ra hiệu cho Thu Hương.
[Tôi phải giúp chủ tịch làm việc rồi, ngày mai sẽ xem cùng 2 người.]
Thu Hương có thể hiểu cô đang nói liền gật đầu.
Mộng Uyên liền mỉm cười ra hiệu đồng ý, không hề biết Cao Trọng đã dừng bước quay lại nhìn những hành động vừa rồi của cô.
Mộng Uyên cũng vì vậy mà va vào trong ngực anh "ui da".
Lúc Mộng Uyên sắp té thì được Cao Trọng ôm lấy kịp thời.
Hai ánh mắt chạm vào nhau, ở tư thế đang ôm này cô có thể nhìn thấy được trực diện với vẻ đẹp đầy cuốn hút của anh.
Mộng Uyên vội vàng đánh bay ý nghĩ xấu xa đó khỏi đầu mình.
"Chủ tịch, có thể bỏ tôi ra trước không?"
Cao Trọng cũng mãi nhìn cô say mê, nghe thấy vậy cũng vội buông cô ra.
"Vừa rồi em đang làm gì vậy?"
"Tôi đâu có làm gì đâu ạ, chủ tịch ngài nhìn nhầm rồi, hơhơ".
Cao Trọng bỏ tay vào túi quần rồi xay người lại đi lên lầu, trên miệng liền nở nụ cười thích thú.
Mộng Uyên cũng vội vàng đi theo anh.
Cao Trọng ngồi ở sofa đọc sách, cô thì phải ngồi ở bàn làm việc thay anh sắp xếp đóng tài liệu mà thưký Hà gửi đến.
Trong lòng Mộng Uyên đang thầm oán trách, chủ tịch đang bị bệnh mà bọn họ vẫn gửi nhiều việc đến như vậy, đây là đang cố ý hại chết cô hay sao vậy?.
Nhìn thấy cô mệt mỏi như vậy Cao Trọng cũng không đành lòng, mà bỏ quyển sách xuống, đi lại gần cô.
"Tôi mệt rồi, em cũng về nghĩ ngơi đi.
Còn lại mai tôi sẽ làm".
Mộng Uyên liền vui vẻ quên mất mệt mỏi ngay lập tức.
"Vâng.
Vậy ngài mau ngủ sớm đi, tôi về phòng trước đây"
Mộng Uyên nhanh chóng rời khỏi phòng anh.
Về đến chiếc giường thân yêu của cô, cô lăn qua lăn lại trên giường ôm con gấu bông, quên hết mệt mỏi của một ngày mệt mỏi.
Cao Trọng cũng cảm thấy mệt mỏi nên cũng nghĩ ngơi sớm.
Hôm nay là cuối tuần nên Mộng Uyên vẫn còn đang ngủ nướng, tiếng gõ cữa đã đánh thức giấc mộng đẹp của cô.
Mơ mơ màng màng đi ra mở cửa, xong còn chưa kịp nói gì liền sầm cửa lại.
Mộng Uyên lập tức tỉnh ngủ.
Người gõ cửa là Cao Trọng, cô thì đang mặc bộ đồ ngủ cũng khá là dể thương, quan trọng là cô lại không mặc đồ bên trong.
Cao Trọng nhìn cô mặc bộ đồ có một chút đáng yêu, liền cười trước hành vô cùng hoảng hốt của cô.
Đang mỉm cười thì Mộng Uyên lại hé của ra lần nữa.
Anh lập tức nghiêm túc không cười nữa.
"Chủ tịch đợi tôi một lát, tôi sẽ xuống ngay đây ạ".
"Được vậy tôi xuống nhà đợi em.
À mà bộ đồ đó rất là đáng yêu mà, sao em lại sợ tôi nhìn thấy vậy?".
"Ngài mau xuống trước đi tôi sẽ xuống ngay".
"Được rồi!"
Cao Trọng vừa quay đi liền mỉm cười sự đáng đáng yêu của cô gái nhỏ này của anh.
Quả thật mỗi lần anh đều muốn trêu chọc cô thêm một chút, nhưng lại sợ cô giận nên đã kiềm chế.
Mộng Uyên đợi Cao Trọng đi rồi mới đóng cửa thay bộ quần áo ở nhà mới mua hôm trước rồi mới xuống lầu cùng Cao Trọng ăn sáng.
Mộng Uyên thật sự muốn cắn đập đầu vào gối trước câu hỏi lúc nảy của anh, không lẽ nói với anh cô không mặc gì bên trong sao, thật rất xấu chết mất.
Năm phút sau Mộng Uyên xuống ngồi vào bàn ăn.
Cao Trọng chưa thấy cô mặc bộ đồ này bao giờ liền hỏi.
"Đồ mới sao? Cũng khá đẹp đó"
"Đúng vậy tôi mới mua hôm trước trên mạng đó".
"Em thích kiểu quần áo thế nào?"
"Tôi thích phong cách dể thương, đáng yêu, ngầu một chút.
Chỉ cần nhìn thấy thích là đều muốn mua"
"Ồ vậy sao? Nhưng tôi rất ít khi thấy em mua quần áo mới mà"
Mộng Uyên chỉ cười rồi nói cho cho chuyện.
"Vì tôi rất nghèo mà!"
Cao Trọng đưa đến trước mặt cô một tấm thẻ đen.
"Đây là...."
"Em cứ cầm lấy đi, nếu thấy thích thì cứ mua, không cần hỏi ý tôi đâu.
Thẻ là tôi làm cho em, cứ yên tâm mà xài"
"Như vậy sao được ạ, tôi không thể nhận được đâu"
Cao Trọng cầm lấy tay cô rồi đặt tấm thẻ lên tay cô, ép buộc cô phải nhận không cho cô quyền từ chối.
"Chủ tịch à như....ummmmm"
Còn chưa kịp nói xong Cao Trọng đã chồm qua hôn cô thật sâu làm cô không thể nói ra được lời nào nữa.
Mọi người xung quanh liền mỉm cười rồi lấy tay che mắt của mình lại.
[ Hai người này lại cho bọn ăn cơm chó miễn phí sao], họ đâu có muốn xem.
Nhưng lại thấy thật hạnh phúc vì cậu chủ của họ đã thay đổi rồi.
Qua một lúc rất lâu Cao Trọng mới dần buông cô ra.
Mặt Mộng Uyên bổng đỏ hồng lên, xấu hổ liền rời ghế chạy về phòng đóng cửa lại.
Cao Trọng thì mỉm cười rồi liếm môi thưởng thức vị ngọt của nụ hôn đó, đây là lần đầu tiên anh chạm vào người cô một cách quang minh chính đại.
Quả thật cảm giác rất thích, anh vẫn muốn hôn lâu thêm lúc nhưng lại sợ cô không thể thở được nên tạm tha cho cô.
Đây xem như là trừng phạt với cô vậy.
Mộng Uyên về phòng đóng cửa dựa của, sờ vào môi của mình.
"Ngài ấy hôn mình sao?","Lại còn hôn lâu như vậy nữa", "Ngài ấy vậy mà cùng với mình chạm môi rồi, liệu những cô gái kia biết được thì mình có bị bọn họ đánh chết không", "Mộng Uyên ơi là Mộng Uyên mầy còn có tâm trí nghĩ đến những chuyện này sao!"
[Nhưng mà nói đi nói lại môi của ngài cũng thật là mềm mại.
Lúc trước chưa bao giờ hôn ai cả, chỉ mới đến bước nắm tay, vậy mà...hôm nay lại hôn rồi]..