KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: Diệu Hoa
Beta: Quảng Hằng
thật ra thì , Cúc Như Khanh chỉ đem sức nặng toàn thân đặt ở trên người Mặc Thiên Trần, vừa rồi lúc anh dạy Cúc Cầm Du luyện công cũng là lúc vết thương bị nứt toác ra một lần nữa, bây giờ căn bản không có hơi sức để đứng thẳng người lên, mà Mặc Thiên Trần thì bị anh ép đén nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cô biết anh đang bị thương lại không dám tùy tiện đảy anh ra

Cho nên, từ khi Quản gia Đào Trung Ngọc từ nơi này nhìn sang, vừa hay lại nhìn thấy khuôn mặc nhỏ nhắn đỏ bừng của Mặc Thiên Trần đang tựa vào cổ của Cúc Như Khanh, mà bàn tay của Cúc Như Khanh lại khí phách dính trên lưng cô, đầu của anh khẽ khiêng về một bên, xuyên qua rừng trúc lúc trời chiều, vừa lúc ánh mặt trời chiếu sáng vào nơi anh đang nghiêng , cũng có một ít màu hồng đỏ nhàn nhạt. Đây chính đang đóng cảnh tình cảm của một đôi yêu nhau, hoàng hôn buông xuống ở phía tây lại khiến cảnh vật như một bức tranh tuyệt đẹp
Mặc Thiên Trần muốn kêu Đào Trung Ngọc đi lên giúp mình một tay đỡ Cúc Như Khanh trở về phòng, cánh môi khéo léo của cô vừa động, Cúc Như Khanh đã phát hiện ra tâm tư của cô, anh cúi đầu thấp xuống, bạc môi lạnh lùng chiếm hữu cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Nếu như nói lần trước tại sinh nhật của Cúc Như Khanh và Cúc Cầm Du vì cô uống say nên mới cùng anh hôn lần đầu tiên, cô chỉ có một chút mơ hồ ngắt quảng, mà giờ khắc này, cô lại cực kỳ thanh tỉnh, thanh tỉnh đến mức có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh bóng loáng trơn nhẵn ở trước mặt, không có một chút tỳ vết nào, thanh tĩnh để có thể nhìn thấy hai ánh mắt thâm thúy sâu như vũ trụ của anh, thanh tĩnh để có thể cảm thụ được đôi môi lạnh lùng không có chút nhiệt độ của anh
“Ngô…………” Mặc Thiên Trần rên khẽ một tiếng, làm cho quản gia Đào Trung Ngọc có chút ngượng ngùng, bà cúi đầu nhìn chân bà. Mà Mặc Thiên Trần lần nữa đặt danh hiệu “ Dã man” cho Cúc Như khanh. Bởi cô lại bị bàn tay anh bóp chặt ở phía ngang hông đau đớn kêu lên truyền ra , lại bị Đào Trung Ngọc cho rằng đây là thanh âm độn.g tình
không nghĩ tới nụ hôn này, khiến Cúc Như Khanh giống như hấp thụ được một sự thanh tỉnh, anh cảm thấy thân thể mình đang chậm rãi phục hồi như cũ, có một luồng lực lượng đang chậm rãi rót vào đan điền, hai ánh mắt của anh bình tĩnh thâm túy như hồ, đưa mắt nhìn khuôn mặt xâu hổ của cô vừa hôn môi nên trở lên đỏ bừng, nhưng anh cũng không muốn thả cô ra , để phòng hai tay cô làm loạn mà động đến vết thương của anh , anh đã âm thầm nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé của cô, vững vàng đem cô giam cầm vàotrong ngực
Khi Cúc Như Khanh cảm thấy thân thể mình đã khỏe hơn trước, ạnh mới từ từ buông lỏng môi của cô: “ Đào quản gia, có chuyện gì?”

Lúc này, Mặc Thiên Trần có lời cũng không thể nói được, cô chưa bao giờ biết hôn sẽ khiến cho người ta không thể thở được vì thiếu khí, đầu của cô tựa vào ngực của Cúc Như Khanh, miệng nhỏ nhắn mở lớn thở “ hồng hộc”, vội vàng hít thở không khí mới
Đào Trung Ngọc không bị ảnh hưởng bởi hô hấp của Mặc Thiên Trần, một mực cung kính nói :” Cúc lão gia gọi Cúc tiên sinh trở về Cúc thị một chuyến”
“ Tôi biết rồi!” trên mặt Cúc Như Khanh không có bất kỳ biểu tình nào,” đi chuẩn bị xe, tôi lập tức tới ngay”
“ Dạ! Cúc tiên sinh” Đào Trung Ngọc lập tức xoay người rời đi

Mặc Thiên Trần rốt cuộc cũng có hơi sức có thể nói chuyện, cô từ trong ngực anh nhảy ra, khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn giống như ánh nắng mặt trời chiều, trông rất đáng yêu.
Tâm tình Cúc Như Khanh chợt tốt lên, môi mỏng của anh giương lên : “ Trừng phạt cô vì nhìn lén hai cha con chúng tôi luyện công!
“Đây là cái lý do gì vậy! Nếu như anh muốn trừng phạt tôi vì nhìn lén cha con các người luyện công, lúc sớm thì không hôn, còn chờ đến khi Đào quản gia tới đây mới hôn? Anh rõ ràng chính là có tật giật mình, sợ bà ấy phát hiện anh có điều gì không ổn? Anh cho tôi là người ngốc sao!” Mặc Thiên Trần hai má hồng hồng phình to.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi