KIM CƯƠNG KHẾ ƯỚC


Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Beta: Quảng Hằng
Cúc Như Khanh nghe cô nói như vậy, khóe môi chậm rãi đông lạnh, "Miệng của cô rất nhỏ, nhưng nói cũng rất nhiều."
"Tôi..." Mặc Thiên Trần nhớ hắn đã cảnh cáo ở Cúc gia cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, lập tức cắn môi không nói gì nữa, cô vừa cắn môi, đầu lưỡi đụng phải phiến môi dưới, trên phiến môi còn lưu lại mùi vị lạnh lẽo của hắn, trên mặt của cô lại đỏ lên, xoay đầu không hề nhìn hắn nữa.
Cúc Như Khanh nhìn gò má của cô, hai má đỏ ửng đến tận mang tai, thậm chí cái cổ trắng như tuyết cũng nhàn nhạt đỏ, hắn không khỏi dặn dò thêm một câu: "Thông minh một chút!"
Mặc Thiên Trần vốn cũng thông minh lanh lợi, chỉ tâm cơ không sâu như nam nhân trước mặt, cô đến gần hắn một bước, nhẹ giọng nói: "Đào quản gia cũng không tin được sao?"
Cúc Như Khanh không nói gì, chỉ là hơi híp mắt, dời tầm mắt khỏi khuôn mặt cô.
"Vậy tôi phải tin tưởng ai?" Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy ở trong mê cung càng ngày càng lạc lối.
"Chính cô." Cúc Như Khanh hai tay đan lại ở phía sau, một dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Mặc Thiên Trần gật đầu: "Cám ơn, tôi sẽ nhớ kỹ!"
Cúc Như Khanh chuẩn bị rời đi: "Tôi đi đây!"
Mặc Thiên Trần thật không ngờ hắn sẽ nói câu này, chẳng biết tại sao, lòng của cô thấy hơi ấm áp, như là một cơn gió nhẹ lướt qua.
"Chào!" cô vẫn là cắn môi, nhưng đưa tay phải ra vẫy tạm biệt.
Sau khi Cúc Như Khanh rời đi rất lâu, cô còn đứng ở tại chỗ, bóng cô in thành vệt dài dưới ánh mặt trời chiều...
**¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
Môn hạ Ám dạ Cúc gia.
Cúc Thiên Lâm cùng Cúc Thiên Truyền hai người ngồi mặt đối mặt, Cúc Thiên Truyền có chút hoảng hốt thần loạn, Cúc Thiên Lâm trừng mắt liếc hắn một cái: "Bình tĩnh! Cha bảo chúng ta đến, khẳng định không phải vì chuyện kia."
"Nhưng anh cả à, em nhận được tin, có người âm thầm điều tra số tiền 100 ngàn kia..." Ngón tay Cúc Thiên Truyền đã hơi run rẩy.
Cúc Thiên Lâm hừ một tiếng: "Cậu chỉ có chút bản lãnh đó sao! Ở Cúc gia còn tồn tại được đến bây giờ đã là kỳ tích! Nhớ kỹ cho tôi, chuyện không liên quan đến hai chúng ta! Chúng ta không biết, không thấy gì hết, biết chưa!"

"Dạ! Anh cả!" Cúc Thiên Truyền uống chén nước trấn an.
Hai người trầm mặc, trầm mặc trong sự nghi ngờ.
1 lúc sau, Cúc Hoành Nghiêu cùng Cúc Như Khanh cùng tiến vào.
"Cha!" Cúc Thiên Lâm cùng Cúc Thiên Truyền cùng nhau đứng lên, sau đó hai người lại hướng Cúc Như Khanh: "Chưởng môn nhân!"
Cúc Hoành Nghiêu thấy ba người bọn họ thần sắc đều rất nghiêm túc, không khỏi nói: "Ta hôm nay gọi các con đến cũng không có chuyện gì khác, chủ yếu là muốn gọi các con đến cùng nhau thăm hỏi một chút."
Cúc Thiên Truyền đầu tiên lập tức thở phào một hơi, mà Cúc Thiên Lâm vẫn trấn định tự nhiên như cũ, Cúc Như Khanh đứng ở bên cạnh Cúc Hoành Nghiêu, đem thần sắc của bọn họ thu lại trong đáy mắt.
"Tối hôm qua, ta thấy Thiên Kỳ !" Cúc Hoành Nghiêu than một tiếng, "Ta lại không dám ở trong nhà nói chuyện này, nói ra Nam Điềm nhất định sẽ thương tâm, thế là nghĩ tới nơi này."
"Anh hai?" Cúc Thiên Truyền trước tiên kêu lên, mắt tẫn hiển vẻ hoảng sợ.
Cúc Hoành Nghiêu lại than một tiếng: "Đúng vậy! Lúc ta gọi hắn, thì ra là giấc mộng..."
Cúc Thiên Truyền lại chậm rãi thở dài một hơi, Cúc Thiên Lâm lúc này lên tiếng: "Cha, chúng con bồi cha đi dạo chung quanh một chút! nói không chừng em trai con thực sự trở về thăm chúng ta!"
"Ta cũng nghĩ như vậy, ta và ông nội con đều nhìn thấy!" Cúc Hoành Nghiêu đi ra ngoài trước.
Cúc Như Khanh thấy sắc mặt Cúc Thiên Truyền có chút tái nhợt: "Chú..."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi