KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Thập Tam đi theo sau Nhiễm Bạch, nhíu mày.
Hắn biết bí mật của nàng, vì sao nàng không giết người diệt khẩu, trong lòng Thập Tam có nghi hoặc, đồng thời trong lòng còn có một tia nhỏ mừng thầm.

Không giết cậu, bởi vì đối với nàng mà nói, cậu vẫn có chút quan trọng.
Nhiễm Bạch đi dạo một vòng, cảm ứng nguồn năng lượng chấn động xung quanh.
"Đi sâu vào chỗ này vẫn còn có rừng?"
Nhiễm Bạch dừng bước, đột nhiên hỏi.
"Còn, chẳng qua nhìn dị thường nguy hiểm."
Thập Tam cẩn thận suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói.
Nhiễm Bạch khóe môi cong cong, chính là chỗ đó.

"Mang ta tới."
"A, được."
Thập Tam cũng không sợ gặp phải cái gì nguy hiểm, dù sao có vị trước mặt này ở đây, còn có thể có chuyện gì được?
Cùng lúc đó, Lục Ly cũng đang chậm rãi tới gần chỗ kia.
"Đúng, chính là chỗ này."
Thập Tam chỉ về đằng trước, mừng rỡ.
Nhiễm Bạch nhẹ híp mắt, chiết xạ ra ánh sáng nguy hiểm.
Nơi này, có người đi vào.
Nhiễm Bạch nhấc chân đi vào, phát động lực lượng quen thuộc trong đầu, chậm rãi tới gần.
Thập Tam nhìn Nhiễm Bạch muốn đi vào tự nhiên là muốn đi theo, nhưng mà ――
Một giây sau, Thập Tam trực tiếp bị đẩy trở về.
Dường như có cái gì đó ngăn cản cậu bước vào bên trong.
Thập Tam: ".

.

."
Khi dễ người đúng không, dựa vào cái gì Nhiễm Bạch có thể đi vào, cậu lại không được?
Nhiễm Bạch liếc mắt nhìn Thập Tam một chút:
"Hiện tại không có chuyện của ngươi."
Thập Tam gấp gáp, nói không chừng bên trong có bảo bối gì thì sao, đi vào, coi như ăn không được thịt, tốt xấu cũng có thể húp được chút nước chứ.

"Đừng, ta đều để cho ngươi lấy trước, ngươi để ta đi vào chung đi."
Nhiễm Bạch nhíu mày, cong miệng cười, đáy mắt tràn đầy ác liệt:
"Ngươi xác định?"
Thập Tam gượng cười vài tiếng, cười đùa tí tửng:
"Thật, vậy ngươi mang theo ta chứ."
Nhìn thấy Nhiễm Bạch không hề bị lay động, Thập Tam vội vàng dơ tay lên trời thề, lời thề son sắt nói:
"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho ngươi."
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, một giây sau, dao găm trực tiếp dán tại trên cổ Thập Tam.
Nàng, không thích người không biết điểm dừng.
Sâu trong mắt Thập Tam xẹt qua tia lãnh mang, lắp bắp:
"Quân tử động khẩu không động thủ nha."
Nhiễm Bạch không muốn nói nhảm, trực tiếp muốn xuống tay một đao cắt ngang.
Mà Phong Lạc trong thống không gian đã thôn phệ xong lực lượng, ung dung nhàn nhã mở ra màn hình, muốn nhìn một chút xem ký chủ nhà nó bây giờ đang làm gì?
Kết quả, trời! Trời ạ!
Giết người, thấy rõ mặt người kia, Phong Lạc hốt hoảng hét lớn:
"Ký chủ! Đừng, không được!"
Nhiễm Bạch nghe thấy Phong Lạc hét, không hề bị lay động, sâu trong mắt bị sự tàn bạo bừa bãi tàn phá, ác liệt nói với Phong Lạc:
"Cho ta một lý do."
Phong Lạc nhìn ký chủ một bộ muốn hắc hóa, nuốt ngụm nước miếng, mẹ ơi, nó không muốn làm nữa, nó muốn bãi công!
Nhưng là vừa nghĩ tới khế ước của mình, Phong Lạc vẫn là nơm nớp lo sợ mà thủ vững cương vị, run rẩy nói:

"Người này là...!là nhân vật BOSS phản diện lớn nhất, trước đó bởi vì chưa có phân đoạn của hắn, cho nên tôi chưa nói với ký chủ.

Nếu như ký chủ giết hắn, sẽ dẫn tới thiên đạo, chúng ta liền không tiếp tục ở vị diện này được nữa."
Nói không chừng còn bị sét đánh chết.
Phong Lạc âm thầm nghĩ, nhưng là nghĩ đến giá trị vũ lực sâu không thể kiểm tra đo lường của ký chủ, Phong Lạc cảm giác khả năng này không quá lớn.
Phong Lạc nhìn Nhiễm Bạch mặt không biểu tình, trong lòng bồn chồn, ký chủ đây là ý gì?
Nói thật, Phong Lạc không nguyện ý vì một người trong vị diện mà đắc tội Nhiễm Bạch, như vậy thì đối với sự hợp tác của bọn họ về sau đều không tốt.
Nếu là ký chủ thật sự muốn giết, vậy thì dứt khoát thoát khỏi vị diện này đi.

Dù sao ký chủ mạnh như vậy, trừng phạt của thiên đạo.

.

.

Nói không chừng sẽ còn mò được bảo bối gì..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi