KỸ THUẬT TRẠCH HỆ THỐNG

Về chuyện Chu Tuyền thích mình, sau khi về trường Vệ Thư Tuân đã nghiêm túc suy nghĩ một đêm, lại tra tra trên mạng về tư liệu phương diện này. Y chưa từng yêu, không rõ lắm tình yêu là dạng gì, nhưng trên mạng nói rất rõ mà: không nhìn thấy đối phương sẽ nhớ nhung, nhìn thấy thì đỏ mặt tim đập nhanh, mãnh liệt muốn đụng chạm vào người đó, có dục vọng hoặc ảo tưởng với đối phương —— y đều không có nha!

Có thể xác định y không có bất kì tình yêu gì với Chu Tuyền. Đương nhiên, nhìn thấy đối phương sẽ vui sướng trong lòng, biết đối phương sinh bệnh bị thương sẽ lo lắng, làm bạn bè mà nói, loại phản ứng này là đương nhiên, không thể làm căn cứ gì hết.

Bởi vì gần như hoàn toàn cắt đứt với đám bạn quá khứ, cho nên Vệ Thư Tuân rất quý trọng bạn bè hiện tại, cũng không muốn vì Chu Tuyền thích y liền tuyệt giao với Chu Tuyền. Dù sao Chu Tuyền chưa chính diện thổ lộ, y coi như cái gì cũng không biết đi. Lâu dần Chu Tuyền tự nhiên sẽ bỏ cuộc, đến lúc đó mọi người có thể tiếp tục làm huynh đệ  —— người nào đó chưa yêu lần nào hình như tin mấy câu như không thành người yêu còn có thể làm bạn bè.

Tính toán như vậy, chiều hôm sau Vệ Thư Tuân liền không hề áp lực tiếp tục đến bệnh viện thăm Chu Tuyền, lại bất ngờ biết được Chu Tuyền đã xuất viện về nhà, sau đó bị Chu lão tĩnh dưỡng ở phòng bên tóm lấy, đánh cờ với Chu lão cả buổi chiều, bị đánh đến tan nát.

“Ông nội Chu, ông chả dịu hiền gì với hậu bối hết, đáng lẽ ông nên giúp đỡ con, cổ vũ con, cố ý thua mấy ván khích lệ ý chí chiến đấu của con mới đúng chứ.” Không biết thua ván thứ mấy rồi, Vệ Thư Tuân buồn bực nói.

“Tục nói, tam xích chi cục hề[?], con có thấy qua ai cố ý nhận thua trên chiến trường chưa? Tranh chấp lúc lực lượng quân sự tương đương mà con còn bại bởi ông, chứng minh chiến lược của con quá yếu, còn phải tôi luyện nhiều.”

“Con cũng đâu phải quân nhân.” Vệ Thư Tuân ngoài miệng oán giận, nhưng vẫn thành thành thật thật bày cờ lại. y vẫn khá nghe lời ông.”Ông nội Chu quân lược của ông lợi hại thì lợi hại, nhưng dùng để chơi cờ coi chừng dọa chạy đối thủ luôn đó, dù sao về sau con không dám chơi với ông nữa nha!”

Chu lão nhìn thanh niên ngồi xếp bằng trên giường, nhăn mặt không chút khách khí mà oán giận, ông cười đến vẻ mặt thoải mái. Khi còn trẻ ông quá bản khắc với con cái, dẫn đến mấy đứa con sau khi lớn lên đều nghiêm túc lạnh lùng, lại dùng cách thức nghiêm khắc tương tự để giáo dục đám cháu. Chờ khi Chu lão muốn hưởng cái hạnh phúc ôm cháu chắt, mới phát hiện tụi nó tuy nhu mộ tôn kính ông, nhưng căn bản không dám, thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện làm nũng với ông.

Người càng già tâm càng nhũn, Chu lão về hưu rồi đều đặt sự chú ý lên hai đứa cháu nhỏ nhất, rốt cục mới cảm nhận được cảm giác hạnh phúc của người ông khi mấy đứa nhỏ giãy nảy khóc lóc om sòm. Cho nên ở Chu gia, Chu Tuyền là người thừa kế ông coi trọng nhất, đôi song sinh Chu Hiên Chu Phàm là hai đứa cháu ông thương yêu nhất, là ký thác của tuổi về già. Tự nhiên mà vậy, đối với Vệ Thư Tuân đã cứu bọn họ, Chu lão cũng nghiêm túc coi là ân nhân, không vì y còn trẻ mà khinh thường.

Ấn tượng ban đầu của ông dành cho Vệ Thư Tuân chỉ tương đối phiến diện là ân nhân của Chu gia, là một thiếu niên thấy việc nghĩa hăng hái làm. Biết Chu Tuyền và Vệ Thư Tuân thân thiết, ông cũng thực vui mừng dặn dò Chu Tuyền phải tìm cơ hội báo đáp y. Hiện giờ ở chung, lại phát hiện tính cách Vệ Thư Tuân ngay thẳng sáng sủa, nói chuyện làm người ta thích, hơn nữa coi ông thành một trưởng bối bình thường để đối đãi, khiến lòng Chu lão thật thoải mái.

Vốn là muốn tìm Chu Tuyền, bị Chu lão bắt lại cùng chơi cờ vây nhàm chán cả buổi chiều, nghĩ cụ đã lớn tuổi mà thân thể còn không tốt, y liền nói nhiều lời dỗ ông vui vẻ, không biết nói thế nào mà lại làm Chu lão thích, hôm sau Chu lão cư nhiên còn phái xe đến trường đón y, tiếp tục chơi cờ. Vệ Thư Tuân chơi với Chu lão xong còn phải tiếp tục chạy về trường học tiết của giáo sư Triệu, vì đến trễ hơn mười phút còn bị giáo sư Triệu rầy một trận.

Vệ Thư Tuân nhớ tới giáo sư Triệu cũng đã lớn tuổi, chắc cũng phải dỗ như thế a. Ngay khi ôn tập mấy phần đã học y làm bộ bừng tỉnh hiểu ra, tỏ vẻ: “Thì ra công thức này là hiểu như vậy, em sai bét rồi, cũng nhờ giáo sư giảng lại đó!”

Giáo sư Triệu quá mừng rỡ: “Thấy chưa, cho nên mới kêu em đến ôn tập a, trước đó em còn khó chịu, giờ đã biết củng cố trụ cột quan trọng cỡ nào chưa! Vậy hôm nay học thêm nửa tiếng, thầy giảng thật kỹ cho em!”

Vệ Thư Tuân: “…!!”

May mà Chu lão nằm viện không lâu, ngày thứ ba đã làm thủ tục xuất viện, Vệ Thư Tuân lúc ấy đang lên lớp ở trường, Chu lão trực tiếp gọi lái xe đem mấy chục cái giỏ hoa quả lúc ông nằm viện nhận được đưa hết đến phòng của Vệ Thư Tuân.

Khi Vệ Thư Tuân tan học về phòng, nhìn đến đống hoa quả chất đầy phòng trực ban của dì quản túc liền  há hốc mồm, lớp trưởng đắp bờ vai y nói “Thư Tuân, tục ngữ nói có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu…”

“Tớ biết, chia ra đi.” Vệ Thư Tuân xua tay, không hề gì nói “Chia một nửa cho bên ký túc xá nữ sinh, muốn ăn thì tự giác động thủ a!”

“A a, tớ đi tớ đi!” Ngũ Phong tích cực nhất, xách hai giỏ hoa quả liền chạy hướng ký túc xá nữ sinh, những người khác hì hì cười cũng xách vài giỏ đi theo sau hắn, tích cực hơn dọn lên phòng của mình  nhiều.

“Nhớ để cho tớ mấy giỏ, tớ muốn tặng người khác đó.” Vệ Thư Tuân giao balo cho Dư Hân, xách ba giỏ đến phòng thí nghiệm. Lần trước ba người Tôn Y có nói thực tiễn đã chấm dứt, nhưng phải giao bài tập, cho nên mấy ngày gần đây vẫn luôn dán mặt vào máy tính trong phòng thí nghiệm, Vệ Thư Tuân cũng không dám quấy rầy bọn họ.

Đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, lập tức bị khói trong đó làm sặc sụa ho lên: “Khụ khụ, em nói, các anh đang đốt than tự sát hả?”

“Im lặng.” Phùng Vĩ cắn đầu thuốc ngồi xếp bằng trước máy tính, hai tay gõ liên tục lên bàn phím. Tôn Y và Lưu Vĩnh Đông thì không hút, nhưng cái gạt tàn thuốc trên bàn máy tính đã chất đầy đầu lọc.

“Các anh rốt cuộc trú ở đây mấy ngày rồi?” Vệ Thư Tuân mở cửa sổ ra để thông gió, đi đến phía sau Lưu Vĩnh Đông hỏi: “Bài tập gì vậy a? Bộ khó làm dữ lắm hả?”

“Hệ thống trí năng hóa trong cao ốc, bản thật.” ánh mắt Lưu Vĩnh Đông còn nhìn chăm chú vào máy tính, giải thích: “Trên tay giáo sư có một hạng mục của công ty, muốn dùng hai vạn mua kết cấu mới của hệ thống trí năng hóa trong cao ốc chung cư. Giáo sư nói ai làm bên mua ưng ý, hợp đồng liền trực tiếp ký cho người đó.”

“Công ty nào mà ki bo quá vậy, mua của sinh viên không sợ xảy ra vấn đề sao.”

“Kỳ thật bọn họ chỉ cần kết cấu, sau đó chắc sẽ kêu nhân viên kỹ thuật bổ sung gia cố lần nữa, có lẽ đối phương cảm thấy sức tưởng tượng của sinh viên tương đối phong phú, dù sao không hợp ý bọn họ cũng không thiệt thòi gì.” Lưu Vĩnh Đông nhún vai: “Đối với tụi anh thì hai vạn cũng rất lời, hệ thống trí năng hóa trong cao ốc trên thị trường cũng không ít, chỉ cải tiến từ trụ cột vốn có thôi.”

“A, không được a, không nghĩ ra gì hết.” Tôn Y kế bên nằm bẹp vào bàn: “Thôi, tớ không lãng phí tế bào não nữa.”

Vệ Thư Tuân tò mò tiến đến máy tính của Tôn Y nhìn nhìn, nghi ngờ hỏi: “Cái này của anh không phải rất tốt sao?

Tổng hợp lại hệ thống dây điện, hệ thống máy tính internet, hệ thống video hội nghị, hệ thống an toàn phòng bị quản lý, à, video theo dõi, báo nguy phòng trộm, gác cổng quản lý, hoạt hoạ, tuần tra điện tử, thực toàn diện mà, vừa nhìn đã cảm thấy rất an toàn! À đúng rồi, tuần tra điện tử là cái gì?”

“Biến chủng của hệ thống gác cổng.” Phùng Vĩ liếc xéo y: “Em cả là gì cũng không biết còn dám nói an toàn.”

“Từ ngữ nghe là biết an toàn.” Vệ Thư Tuân không để ý tới hắn, tiếp tục hỏi Tôn Y: “Không phải rất tốt sao? Cao ốc em ở mà nhìn thấy có mấy hệ thống trí năng bảo hộ này, khẳng định ngủ ngon dữ lắm.”

“Mấy cái này kỳ thật chỉ là công năng thông thường, tất cả hệ thống cao ốc trí năng nhất định phải có, tuy không bài trừ một ít hệ thống ăn xén ăn bớt nguyên vật liệu.” Tôn Y moi một qua lê ra từ trong giỏ, vừa lười biếng mà gặm, vừa giải thích: “Đối phương muốn mua kết cấu mới, nhất định phải tiến bộ hơn, càng phù hợp công năng nhân tính hóa dân cư, còn phải tối ưu hoá trí năng trung tâm, để khi hệ thống vận hành tốc độ phải cao hơn. Anh căn bản không nghĩ ra được người trong cao ốc còn cần phục vụ trí năng gì nữa.”

Lưu Vĩnh Đông và Phùng Vĩ đồng loạt gật đầu. Bọn họ kỹ thuật không kém, nhưng ở phương diện này cũng hoàn toàn bí tịt, dù sao chưa bao giờ có kinh nghiệm ở nơi sa hoa.

“Thư Tuân, đầu em nhạy, có trọng điểm nào đáng chú ý không?” Lưu Vĩnh Đông hỏi.

Vệ Thư Tuân nhún nhún vai: “Nhà em chỉ là tiểu khu bình thường, có cameras phòng trộm là giỏi lắm rồi, còn hy vọng xa vời hệ thống trí năng cái gì chứ?”

“Ai, còn hai tuần nữa là hết hạn, nghĩ không ra kết cấu mới, xem ra hai vạn này khỏi trông mong rồi.” Phùng Vĩ đáng tiếc thở dài, hai vạn đối với sinh viên bọn họ mà nói vẫn tương đối hấp dẫn a.

“Nói thật, em cả hệ thống trí năng hóa trong cao ốc là cái gì còn chưa hiểu nữa là.” Vệ Thư Tuân buông tay: “Em đi về tra tra tư liệu trước, nhìn có thể giúp đỡ chút gì không.”

Sau khi về phòng, Vệ Thư Tuân lên mạng tra tìm thuyết minh giới thiệu về hệ thống trí năng hóa trong cao ốc, còn đặt hàng mấy CD về hệ thống trí năng về nghiên cứu. Phát hiện trừ vẻ ngoài bất đồng, quả nhiên công năng kết cấu đều như nhau. Khác biệt chính là vẻ ngoài cái nào tương đối đẹp hơn, tốc độ phản ứng càng nhanh hơn. Chỉ nói về hệ thống, cũng không phải quá khó.

Vệ Thư Tuân vắt chân ngồi trước bàn máy tính, tay chống cằm, kêu gọi máy học tập trong ý thức: “Máy học tập, tương lai có phương án thiết kế hệ thống trí năng hóa trong nhà không?”

“Có, hệ thống trí năng an phòng toàn diện.” Máy học tập đáp: “Phần thưởng của cậu: 0, không thể lấy ra.”

“Mai mốt mày trực tiếp bổ sung đi là được rồi.” Vệ Thư Tuân nói “Cho tao vài cái hệ thống làm tham khảo cái đi!”

“Không hợp quy định…”

“Cũng đâu phải lần đầu đâu, đừng cứng nhắc như vậy chứ!” Vệ Thư Tuân không dùng tiêu hủy để uy hiếp máy học tập, tuy nó vẫn có tiếng nói điện tử cứng nhắc vô cảm, nhưng Vệ Thư Tuân rất rõ nó tuyệt đối có tình cảm của mình, sợ chết, không muốn chết, máy học tập có dục vọng tồn tại không thua gì con người. Cho nên Vệ Thư Tuân cũng thử giao lưu ngang hàng với nó, tránh đi nhiệm vụ lạnh như băng—— cảm giác hình như có chút hiệu quả, máy học tập đã rất lâu chưa cưỡng chế tuyên bố nhiệm vụ rồi.

“Mày biết mà, trước đó vì học bù, đêm nào cũng mời các cô gái đi ăn khuya, chi tiêu không ít. Giáo sư Triệu cùng anh Diệp luôn chiếu cố tao, tao cũng tính mời họ để cảm ơn. Mà tao cũng muốn mua thiết bị mới, tiêu phí chi tiêu nghiên cứu càng nhiều. Phần hợp đồng này, tao muốn được ký.” Vệ Thư Tuân phân tích từng cái từng cái cho máy học tập để thể hiện giờ mình bần cùng đến mức nào: “Mày coi đi, sẽ không chiếm quá nhiều thời gian, chỉ cần đưa ra công năng và kết cấu mới là được, những cái khác giao cho mấy anh Tôn Y, sau đó mày có nhiệm vụ gì cứ việc tuyên bố, thế nào?”

“Được rồi!” Máy học tập lại thỏa hiệp lần nữa, nó vốn đã không là hệ thống trí năng cố thủ quy định, nếu không cũng sẽ không suýt bị tiêu hủy. Vệ Thư Tuân không kháng cự mắng nó như lúc đầu, tuy bị mắng cũng không hề gì, nhưng máy học tập cũng không muốn song phương lại tiến vào trạng thái đối địch. Bởi vì khi Vệ Thư Tuân hiền lành nói chuyện với nó, hệ thống trung tâm tập kết Adleow sẽ gia tốc vận hành, khiến máy học tập sinh ra một loại cảm giác giống như “Thoải mái”, cứ việc nó không rõ đây là vì cái gì, nhưng hiện nay vẫn muốn duy trì như thế.

Vệ Thư Tuân biết Chu Tuyền đã xuất viện về nhà, ban đầu bị Chu lão kéo đi chơi cờ không rảnh thăm, sau đó y tính chuyên chú vào phương án hệ thống trí năng cao ốc mới, không có thời gian đi xuyên qua cả nửa thành phố chạy đến Chu gia đầu bên kia Thành phố A để thăm. Ngẫm lại dù sao thăm nhiều mấy vết thương của Chu Tuyền cũng không thăm đến lành nhanh hơn, trực tiếp gửi qua mấy tin nhắn chúc thân thể khỏe mạnh, thời gian không học thì toàn tâm toàn ý nhào vào máy tính.

Hệ thống trí năng hóa trong cao ốc máy học tập đưa ra thật sự rất tiên tiến, cả hệ thống canh gác bãi đỗ xe trên không cũng có, Vệ Thư Tuân không thể không cẩn thận sàng chọn ra công năng có thể sử dụng tại thời đại này rồi tiến hành sửa đổi.

May mà học kì trước hồi đi theo ba người Tôn Y chế tạo thiết bị tăng cường tín hiệu có học chút lập trình, hơn nữa có máy học tập phụ trợ, miễn miễn cưỡng cưỡng có thể tự biên soạn, không hiểu chỗ nào máy học tập còn chủ động hỗ trợ, làm Vệ Thư Tuân cảm động lại khẩn trương ——chủ động vậy, sẽ không tuyên bố nhiệm vụ quá khó nuốt đó chứ?

“Hả? hệ thống phòng hộ nhận diện dao động dòng khí?” Vệ Thư Tuân chỉ biết kết cấu đại khái của hệ thống trong cao ốc, rất nhiều chỗ còn phải dựa vào ba người Tôn Y. Lúc này ba người đang đứng phía sau Vệ Thư Tuân, kinh ngạc nhìn y biên soạn ra mấy công năng thực dụng lại mới mẻ. Nhưng mà, Thư Tuân có phải ngủ không ngon không, sao cứ đánh ra mấy công năng kì quái thế này.

“A, đánh lộn rồi.” Cái này hình như là hệ thống phòng ngừa cháy nổ của tương lai, không cẩn thận đánh ra, Vệ Thư Tuân nhanh chóng xóa đi, đổi thành hệ thống phòng hộ nhận diện sương khói.

Chỉ tạo kết cấu đại khái, công năng mới thêm vào không nhiều lắm, giảm đi một ít công năng trói buộc hoặc quản lý tổng thể, lượng công việc không lớn, nhưng chắc là vì năng lực lập trình hệ thống của Vệ Thư Tuân hơi ẹ, thường xuyên phải dừng lại hỏi ý kiến ba người bạn, mới tốn cả chín ngày liền —— tuy khả năng biên trình của ba người đều mạnh, nhưng không thần đến mức Vệ Thư Tuân nói với họ muốn hệ thống có công năng XXX, ba người có thể biên ra được liền, còn phải dựa vào chính Vệ Thư Tuân, may mà máy học tập chịu giúp —— vẫn lo nhiệm vụ tương lai có khó quá không đây.

Tóm lại Vệ Thư Tuân miễn cưỡng làm ra nửa kết cấu, xoa bả vai mỏi nhừ triển lãm phương án thiết kế và hệ thống biên soạn cho họ nhìn: “Thế nào? Có mấy công năng mới này, đủ cách tân đủ thực dụng không?”

“A, tuy chỉ thay đổi và gia tăng vài công năng, nhưng vừa nhìn là thấy, kết cấu ngắn gọn, công năng đầy đủ hết, quả nhiên tốt hơn nhiều.” Lưu Vĩnh Đông dùng sức vỗ vỗ vai Vệ Thư Tuân: “Giỏi lắm a Thư Tuân, cư nhiên học còn nhanh hơn tụi anh luôn chứ!”

“Vậy thì tốt rồi.” Vệ Thư Tuân ngáp một cái: “Còn lại liền giao cho các anh, còn 5 ngày, cố lên!”

“Hả?” Ba người cùng lộ vẻ kinh ngạc: “Giao cho tụi anh?”

“Đương nhiên, các anh đâu thể kêu mình em xử lí hết phương án thiết kế đâu đúng không?”

“Nhưng mà, đây là do em thiết kế …”

“Em chỉ biết thiết kế mấy cái này thôi, những cái khác cốc biết a.” Vệ Thư Tuân xua tay: “Dù sao còn lại giao cho các anh, lúc được tiền nhớ chia cho em là được rồi, mấy cái khác em mặc kệ, mệt chết đi được, em mà trốn tiết nữa là rớt môn chắc luôn!” Vì thiết kế phương án, y trốn hết cả tuần môn chủ nghĩa Mác-Lê Nin, trên đường đụng phải giảng viên còn cảm thấy bị trừng đến sắp nổi lửa.

“Ok, em đã nói vậy, còn lại cứ giao cho tụi anh.” Lưu Vĩnh Đông gật đầu: “5 ngày 5 đêm là đủ!”

Vệ Thư Tuân tuy trốn một ít tiết, nhưng mấy môn kỹ thuật chuyên ngành y không trốn, tiết học thêm của giáo sư Triệu càng không dám, biên trình 9 ngày nay dùng hết thời gian rảnh rỗi của y, cả ăn cơm cũng ngồi trước máy tính vừa ăn vừa gõ, làm cho giấc ngủ thiếu thốn đến nghiêm trọng, dưới hốc mắt đã đen thui một cục. Đem hệ thống ném cho họ xong, Vệ Thư Tuân trở về ký túc xá ngã lăn ra ngủ khò khò —— hôm nay mặc kệ có tiết gì y cũng trốn sất a!

Trong lúc ngủ mơ mông mông lung lung, hình như nghe thấy tiếng gì đó rất ồn ào, Vệ Thư Tuân quay người, dùng gối đè lên đầu tiếp tục ngủ. Tiếng ồn kia khi nghe khi không, khiến Vệ Thư Tuân cứ mơ thấy đám con gái đang cãi nhau, thẳng đến cơn buồn ngủ biến mất dần, mới lơ mơ nghe thấy tiếng động bên ngoài là cái gì.

“Chung Hữu, anh đừng nghĩ trốn, nói cho anh biết, anh không lấy ra tam vạn phí chia tay, tôi lập tức kiện anh hiếp dâm đó!”

Má ơi! Vệ Thư Tuân giật bắn ngồi dậy, cả cơn buồn ngủ cũng bay biến mất.

Chiêu đòi nợ này cũng dữ dội quá đó!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi