KỸ THUẬT TRẠCH HỆ THỐNG

Đứng dậy mới phát hiện ba người trong phòng đã trở về, lúc này đang nép vào cửa sổ xem náo nhiệt. Vệ Thư Tuân nhảy xuống giường đi qua hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tuy chỉ một câu, nhưng nghe được từ ba vạn, Vệ Thư Tuân liền đoán ra nhất định là chuyện tốt mà nhóm cờ bạc đòi nợ kia làm.

“Thư Tuân cậu không biết hả?” Ngũ Phong kinh ngạc: “Việc này cũng náo loạn mấy ngày rồi, mà cậu chưa nghe nói á?”

“Chuyện gì?” Vệ Thư Tuân cũng ghé vào cửa sổ nhìn xuống, trước cổng ký túc xá có một cô gái tóc đen mặc váy trắng đang đứng, cách khá xa không thấy rõ mặt, lúc này cô ấy đang lớn giọng mà gào: “Chung Hữu, đừng có trốn, tưởng là chơi tôi xong là đá được hả? Đi ra cho tôi, anh không ra tôi ngày nào cũng tới phá cho coi!”

Vệ Thư Tuân kinh ngạc, cái giọng này hình như hơi quen?

“Nghe nói Chung Hữu dụ cô gái kia lên giường xong liền đá người ta, cho nên cổ ngày nào cũng tới quậy, sắp cả tuần rồi đó!” Dư Hân kể lại cho Vệ Thư Tuân nghe: “Nếu là thật, Chung Hữu thiệt quá cặn bả.”

“Nhưng phí chia tay ba vạn cũng khoa trương quá.” Vương An Thanh nhún vai: “Không trách được Chung Hữu cứ nói cổ lừa gạt.”

Vệ Thư Tuân chớp mắt mấy cái: “Tớ có hay biết gì đâu, trường cứ để đó à?”

“Thời gian này cậu cứ đi sớm về trễ, sắp tắt đèn mới về phòng, đương nhiên không biết rồi.” Ngũ Phong vui sướng khi người gặp họa: “Ngày đầu Chung Hữu và cô kia bị phụ đạo viên gọi đi nói chuyện, nhưng hình như vô dụng, cổ ngày nào cũng tới, cứ nằng nặc đòi phí chia tay tam vạn. Chuyện trai gái chia tay thế này trường làm sao mà lo được, chỉ kêu Chung Hữu sớm giải quyết chút đi.”

“Chung Hữu nói thế nào, cứ trốn vậy hả?”

“Ừ, hai ngày trước còn gọi cảnh sát nữa đó, nói cổ là gà móng đỏ muốn lừa nó. Hôm nay cổ lại tới nữa, xem ra là nói xấu thật, cảnh sát cũng lo không được.”

Trong khoảng thời gian Vệ Thư Tuân vội vàng chế tác hệ thống trí năng hóa trong chung cư, đám người anh Nham đã nghĩ ra chiêu đòi nợ mới. Đi ra lăn lộn giang hồ luôn sẽ quen biết vài cô kiếm cơm bằng da bằng thịt, lúc trước cùng Chung Hữu kề vai sát cánh, thường xuyên có một con nhỏ cùng đi, còn rất thân thiết với Chung Hữu. Nhỏ đó không lớn lắm, nhìn còn đơn thuần như một sinh viên, mỗi lần Chung Hữu đánh bài liền đắp vai hắn ngồi kế bên lời ngon tiếng ngọt, Chung Hữu thắng tiền hai người liền đi mướn phòng.

Tuy nói là trao tiền hai bên đều thoả thuận xong, nhưng ngẫu nhiên Chung Hữu sau khi mướn phòng sẽ đi dạo phố mua đồ với cô, hai người cũng chụp mấy tấm ảnh chung nhìn như người yêu, còn có mấy tấm ảnh nóng trên giường nữa —— có vẻ cô ta cho rằng có một khách làng chơi là sinh viên Đại học A cũng coi như chuyện đáng để khoe khoang.

Anh Nham phái người đến trường chặn Chung Hữu mấy lần, bởi vì Chung Hữu cứ dính như keo vào đám bạn, bọn họ cũng không dám công nhiên làm gì trong trường, còn mấy chiêu thường dung để đối phó thành phần tri thức bình thường như tới cửa tạt nước sơn truy đánh đòi nợ gì đó cũng khỏi nói luôn. Biết có con nhỏ đó tồn tại, anh Nham liền trực tiếp kêu cô ta cầm ảnh mà hai người chụp chung đến đòi “Phí chia tay ”.

Chiêu này hữu hiệu đến bất ngờ, chắc là do chuyện này từng có rất nhiều tiền lệ, đối với lý do cô bị đá, trong trường căn bản không ai hoài nghi, chỉ phê bình hết cả hai một trận, kêu họ đừng làm ảnh hưởng đến các sinh viên khác.

Chung Hữu làm người bị hại biết rõ là xảy ra chuyện gì, nhưng cũng khúm núm, không dám nói ra sự thật, chỉ mắng cô ta lừa gạt —— đối với cái này trường trừ khuyên ra cũng bất lực.

Cô gái này đã được anh Nham lấy tiền đảm bảo, thấy đối phó lại là một sinh viên đang ngồi trên ghế nhà trường mà còn nhát cáy, cô căn bản không thèm để ý chút răn dạy của giảng viên trong trường, vẫn mỗi ngày đến đây thúc ép đòi ba vạn “Phí chia tay ”.

“Thôi đi, đừng để ý đến cô ta.” trong chớp mắt Vệ Thư Tuân liền đoán ra chuyện gì, không có hứng thú với vụ scandal này, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, phát hiện đã qua 6h chiều, đến thời gian ăn tối rồi, vì thế kêu ba bạn cùng phòng: “Đừng coi nữa, thừa dịp giờ quán cơm chưa đông, đi ăn cơm đi!” trên cửa sổ của cả tòa ký túc xá đều đầy người xem náo nhiệt, trước khi trò khôi hài chấm dứt khẳng định không ai nghĩ đến phải đi ăn cơm chiều.

“Cũng được, dù sao Chung Hữu đâu có ra mặt, cũng không coi được náo nhiệt gì.” Giọng Ngũ Phong mang theo chút tiếc nuối: “Nếu giống hai ngày trước vậy gọi cảnh sát tới thì tốt rồi.”

“Cảnh sát sao lại dính vào chuyện người yêu chia tay a!” giọng Dư Hân tràn đầy khinh bỉ: “Một thằng đàn ông không quản được bạn gái, cư nhiên còn đi báo công an, không chịu trách nhiệm, thật mất hết mặt mũi đàn ông mà!”

“Ha ha ha, bởi vì lấy không ra ba vạn phí chia tay…” Ngũ Phong cười vang.

Lúc này bốn người đã ra khỏi phòng, vừa đi vừa tán gẫu trên hành lang, không ngờ cánh cửa bên cạnh vừa vặn mở ra, để lộ gương mặt tái nhợt của Chung Hữu.

Xem ra trò khôi hài cả tuần lễ này ảnh hưởng rất lớn đến hắn, cả người hắn tiều tụy rất nhiều, dưới đôi mắt là quầng thâm đen ngòm, bộ dáng nhìn người ta cứ âm trầm, như mang theo oán độc, lại như chỉ thuần túy trừng người.

Nói xấu sau lưng còn bị bắt quả tang tại trận, Dư Hân và Ngũ Phong đều có chút xấu hổ, nhưng bọn họ vốn chả ưa gì Chung Hữu, chỉ rặn ra vài tiếng ha ha liền trực tiếp đi qua. Phía sau bọn họ, Chung Hữu và bạn cùng phòng – tức lớp trưởng Khổng Bình đang đứng ở cửa dùng sức đẩy hắn: “Đi mau đi, đã nói với cậu là việc này không thể trốn, cậu nói chuyện đàng hoàng với cô ta đi. Phụ đạo viên đã nói rồi đó, còn quậy vậy nữa không chỉ ảnh hưởng người khác, đối với bản thân cậu lại càng không tốt!”

Người Chung Hữu nhỏ gầy, sức lực không bằng Khổng Bình, bị trực tiếp đẩy dời ra cửa, hai người bạn cùng phòng còn lại chỉ lạnh lùng nhìn, lộ ra vẻ mặt xem thường —— học kì trước bọn họ đi bênh vực Chung Hữu, lại bị lừa đến giữa một đám dân cờ bạc, thiếu chút nữa bị đánh, hiện tại đã vô cùng lãnh đạm với Chung Hữu. Chỉ có lớp trưởng nhiệt tình bất kể hiềm khích lúc trước vẫn chiếu cố hắn, nhưng sự nhiệt tình này bây giờ lại làm người nào đó oán hận, cư nhiên ép hắn đi giảng hòa với con đ* dưới lầu?!

“Tôi đã nói nó không phải là bạn gái tôi, nó là con đ*ếm!” Bị kéo lê ra cầu thang, Chung Hữu cúi người mắng.

“Cậu nói hơi quá đáng rồi.” lớp trưởng chính trực bất mãn nói “Cho dù chia tay cũng không thể nhục mạ đối phương như vậy, tuy cô ta muốn ba vạn rất không nói lý. Nhưng dù sao phụ đạo viên đã ra lệnh, hôm nay cậu nhất định phải giải quyết việc này, không thể náo loạn nữa, không thì trường sẽ kiểm điểm cậu đó!”

Bốn người Vệ Thư Tuân cũng vừa đến cầu thang, nghe được tiếng mắng của Chung Hữu, Ngũ Phong nhếch môi: “Bị nói như vậy, nếu là tớ, khẳng định không chỉ ba vạn chia tay đâu.”

Vương An Thanh hảo tâm, quay đầu nói với Chung Hữu đang ở cầu thang tầng một: “Chung Hữu, tôi thấy anh nhiều ít cho cô ta chút bồi thường, tranh thủ hòa bình chia tay đi, không cần quậy lớn chuyện này.”

Những biểu hiện này chứng tỏ chả có ai tin cô bạn gái của Chung Hữu làm gái, ngược lại đều cảm thấy nói xấu bạn gái trước là gà thật quá đáng.

Chung Hữu hung tợn trừng bốn người trong phòng 602, tức đến hổn hển. Vệ Thư Tuân liếc hắn một cái, nói với đám bạn: “Đi, đi thôi!” tuy y biết rõ chân tướng, nhưng không có hứng giúp Chung Hữu tẩy trắng —— việc này cũng tẩy trắng không nổi, thiếu nợ bài bạc cũng làm người ta khinh bỉ thôi.

Bốn người xuống thẳng lầu một, thấy ngoài cửa ký túc xá cũng vây quanh một đám người xem náo nhiệt, trong đám người giọng của cô gái vẫn vang dội oang oang: “… từ đầu nếu anh hòa hòa khí khí nói chia tay thì thôi đi, nhưng anh mắng tôi là đ*ếm, tôi tuyệt đối không nhịn đâu, ba vạn phí chia tay anh dám không trả thử coi, tôi không kiện anh cưỡng gian cũng kiện anh phỉ báng!”

Vệ Thư Tuân nhướng mày, cho dù là cảnh sát, chưa bắt ngay hiện trường cũng không dám nói thẳng người nào đó là gái, khó trách cô ta không sợ… Nhưng mà, vì sao giọng này quen tai như vậy?

“Đến đến.” Dưới lầu có người quen Chung Hữu, thấy hắn ra lập tức ồn ào: “Nhường đường nhường đường bây ơi, nam chính đi ra kia kìa!”

Theo đám người nhường đường, Vệ Thư Tuân cũng nhìn thấy cô gái chặn trước cửa, bước chân đang rời đi nhịn không được hơi khựng lại: “Vương Mai?”

Bạn bè trước kia của y có phải nhiều quá không, sao đi chỗ nào cũng gặp phải người quen vậy?

Vương Mai là bạn hồi cấp 3 của Vệ Thư Tuân, là một trong những thiếu nữ hư hỏng hồi trước. Lúc đó Trương Thần Song giới thiệu các cô đi làm tình nhân cho người ta, chính là đeo cái dáng vẻ ngây ngô này lên. Giờ Vương Mai vẫn trang điểm kiểu vậy, tóc dài đen hơi hợn sóng ở đuôi, chiếc váy dài trắng tinh kiểu thục nữ, tuy lấy da thịt kiếm sống, nhưng dù sao cũng mới 18 tuổi thôi, trên mặt còn chưa nhìn ra nét phong trần, chẳng trách gì không ai tin lời Chung Hữu nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi