LẠC VÀO CỔ ĐẠI HẠNH PHÚC SINH HOẠT


...tám, chín, mười Trần Tiêu chống cằm nhìn khoảng không trước mặt thở dài.

Mười ngày nữa hắn không còn cẩu độc thân còn tại sao hắn thở dài ư, bởi vì thích thôi.

Cốc cốc cốc
Trần Tiêu lười lên tiếng.

Cốc cốc cốc
Vương đại ca, huynh có nhà không?
Trần Tiêu nằm dài trên bàn, lười biếng không lên tiếng.

Vương đại ca, ta là Thái Hồng Ngọc, huynh có nhà không, ta có chuyện cần nói Thái Hồng Ngọc hô to vào trong.

Trần Tiêu xoay mặt vào trong trực tiếp làm lơ.

Vương...!Thái Hồng Ngọc đang tính gõ cửa tiếp thì sau lưng vang lên tiếng nói.

Có việc
Vương đại ca, may quá gặp được huynh rồi, thì ra huynh không có nhà, muội gõ cửa nãy giờ nhưng không ai lên tiếng nhìn thấy là Vương Đại Tĩnh, Thái Hồng Ngọc vui mừng, ngại ngùng nói.

Nếu không có việc làm phiền tránh ra ta phải vào nhà Vương Đại Tĩnh mặt không cảm xúc nói.

Có việc, có việc, muội tìm huynh có việc nhưng nơi đây không tiện nói chuyện huynh có thể mời muội vào trong không?
Có việc mau nói Vương Đại Tĩnh nói.

Nhận ra đối phương không có ý mời nàng vào nhà, Thái Hồng Ngọc ủy khuất cắn cắn môi.

Vương đại ca, huynh sẽ thành thân sao?
Vương Đại Tĩnh nhíu mày, không kiên nhẫn nói:
Việc này không liên quan đến cô nương nếu không còn chuyện gì làm phiền tránh ra, ta phải vào nhà
Đỏ hốc mắt, Thái Hồng Ngọc nức nở nói:
Nhưng muội rất thích huynh, từ lần đầu tiên gặp đã thích huynh, sao huynh lạnh lùng với muội như vậy, muội làm gì sai sao?
Vương Đại Tĩnh nhăn mày: Cô nương đừng nói như vậy nếu để y nghe thấy sẽ hiểu lầm, làm phiền cô nương tránh ra
Thái Hồng Ngọc dang tay chặn trước:
Muội rất thích huynh, huynh có thể cưới muội không? Muội biết huynh rất để ý Trần Tiêu, muội chấp nhận cho y làm thiếp, để y hầu hạ chúng ta1
Không có khả năng Vương Đại Tĩnh tức giận lớn tiếng.

Người đời này kiếp này Vương Đại Tĩnh ta muốn cưới chính là Trần Tiêu, không phải đệ ấy không được, cô nương xin tránh ra nếu không đừng trách ta không khách sáo
Thái Hồng Ngọc nức nở, đau lòng nhìn Vương Đại Tĩnh:
Nhưng muội thích huynh mà, muội muốn gả cho huynh, muội là nữ tử lại xinh đẹp, có thể giúp huynh chăm lo gia đình, Trần Tiêu là song nhi khó mang thai huynh không sợ tuyệt hậu sao với lại Trần Tiêu rất xấu xa
Vương Đại Tĩnh lạnh lùng nhìn Thái Hồng Ngọc, nhấc chân đi đến, Thái Hồng Ngọc sợ hãi co rúm lại một bên, đúng lúc này cửa từ trong mở ra.

Á
Cửa mở đột ngột Thái Hồng Ngọc không kịp phản ứng té lăn ra đất, nàng ta ngồi đó ủy khuất nhìn Vương Đại Tĩnh.


Vương Đại Tĩnh đến ánh mắt cũng không cho cô ta, nhấc chân đi đến cạnh Trần Tiêu.

Biết chắc Vương Đại Tĩnh sẽ không đỡ mình, Thái Hồng Ngọc tự thân đứng dậy, phủi bụi bám trên váy, hung hăng trừng Trần Tiêu:
Ngươi là cố ý
Cố ý thì thế nào? Ai bảo cô đứng trước cửa nhà ta.

Trần Tiêu nhướng mày nhìn nàng ta.

Vương...!
Gọi cũng vô ích, ta thật không hiểu cô lấy tự tin nơi đâu mà dám đến nơi này của ta gây chuyện Trần Tiêu chậc chậc lưỡi, khoanh tay dựa vào cửa nhìn nàng ta, nữ nhân này thật lạ, cô ta không hiểu hay giả vờ không hiểu đây?
Thái Hồng Ngọc không phục nói lại:
Ta thích huynh ấy, hai người chưa thành thân, ta vẫn có cơ hội, ta đã cho phép ngươi làm thiếp nếu huynh ấy đồng ý, ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ
Tỷ tỷ, ha ha ha Trần Tiêu bật cười.

Ngươi cười cái gì? Thái Hồng Ngọc tức giận nói.

Cô thật lòng muốn làm tỷ tỷ của ta phải không? Trần Tiêu hỏi.

Đúng vậy
Vị tỷ tỷ kết nghĩa của ta đã mất năm năm trước, cô muốn thế chỗ sao?
Ngươi
Đây là cô nói sao lại tức giận, ta nghe nói nữ tử tức giận dễ hại thân, không như song nhi bọn ta, khỏe biết bao nhiêu
Ngươi đừng đắc ý, Vương đại ca sẽ thích ta, huynh ấy sẽ cưới ta Thái Hồng Ngọc hùng hồn nói.

Một cô nương như ngươi đúng là làm ta mở mang tầm mắt, lần trước mắng ta không biết xấu hổ, thật ra là đang mắng bản thân ngươi đi, ngươi nhìn kĩ bản thân xem nơi nào ra dáng cô nương nhà lành, vừa gặp Tĩnh ca liền nói nhất kiến chung tình bảo huynh ấy cưới ngươi nếu ngày mai gặp người tốt hơn ngươi lại nói tiếng sét ái tình bảo người ta cưới ngươi, loại cô nương như ngươi chẳng khác nào nữ tử chốn phong hoa nhưng ít nhất đối với cô nương chốn phong hoa ta còn tôn trọng bởi họ chỉ nhất kiến chung tình với khách vào lầu cao còn ngươi đối với mọi người đều là nhất kiến chung tình, phải chăng so với họ ngươi còn thấp hèn hơn Trần Tiêu giễu cợt nói.

Ngươi mắng ta Thái Hồng Ngọc không dám tin đối phương lại mắng nàng thấp hèn hơn nữ tử chốn phong hoa.

Chẳng những mắng ta còn đánh, ngươi tin không? Trần Tiêu cười như không cười nhìn Thái Hồng Ngọc.

Thái Hồng Ngọc nức nở, nhấc váy chạy đi.

Trần Tiêu hừ lạnh một cái bỏ vào nhà.

Vương Đại Tĩnh im lặng đi đóng cửa.

Chắc chắn là ả ta, Trần Tiêu cười lạnh, người không phạm ta, ta không phạm người, Vương Bảo Thoa ngươi muốn nổi gió sao, ta chơi với ngươi.

Tĩnh ca, hôn lễ của Vương Bảo Thoa cũng là mùng mười phải không? Trần Tiêu hỏi Vương Đại Tĩnh vừa mới đi vào.

Đúng vậy Vương Đại Tĩnh gật đầu.

Trần Tiêu trầm ngâm suy nghĩ.

Huynh và cô nương đó không có gì, đệ đừng suy nghĩ lung tung

Không nhắc thì thôi vừa nhắc Trần Tiêu liền nổi bão, âm dương quái khí nói:
Cô nương người ta đã tìm đến tận cửa
Vương Đại Tĩnh bối rối nói:
Huynh chỉ thích đệ, chỉ có phu lang là đệ, người khác thế nào huynh không quan tâm
Trần Tiêu hờn dỗi: Ta mới không tin
Đệ muốn huynh làm gì thì mới tin
Thật không? Muốn huynh làm gì cũng được
Vương Đại Tĩnh gật đầu: Muốn huynh làm gì cũng được
Vậy thì,...hôn đệ một cái đi, đệ sẽ hết giận, cũng sẽ tin huynh Trần Tiêu mĩm cười nói.

Vương Đại Tĩnh bất ngờ nhìn Trần Tiêu, không kịp phản ứng.

Trần Tiêu xụ mặt: Huynh không muốn hôn ta
Vương Đại Tĩnh phản ứng lại: Không không, huynh rất muốn
Vậy mau hôn ta đi nếu không ta không tin huynh
Vương Đại Tĩnh động động cổ họng, nhìn mặt Trần Tiêu nhướng người qua.

Khoang đã, không phải má Trần Tiêu che má mình lại.

Vương Đại Tĩnh trực tiếp cứng người tại chỗ, nhìn môi Trần Tiêu, Trần Tiêu cũng không thúc giục, thoải mái ngồi đấy chờ được hôn, thậm chí còn khoái chí cười trộm trong lòng.

Lấy lại bình tĩnh Vương Đại Tĩnh đi qua chỗ Trần Tiêu, vịnh ót y từ từ cúi đầu hôn xuống đôi môi đã mong nhớ từ lâu, Trần Tiêu mĩm cười ngẩng đầu, ôm cổ Vương Đại Tĩnh.

.

Đam Mỹ Hay
Mười ngày kế tiếp, Thái Hồng Ngọc vẫn thường xuyên xuất hiện, Trần Tiêu lười phản ứng hắn muốn tập trung cho hôn lễ của mình.

Vương Bảo Thoa cũng không có thời gian chỉ điểm Thái Hồng Ngọc, nàng ta cũng bận chân không chạm đất.

Ngày thành thân, khắp sân treo vải đỏ, nhà cũ đã được trang hoàng lại vô cùng chắc chắn, kể từ hôm qua Trần Tiêu đã bị nhốt trong phòng, cả hai đều không có trưởng bối, không có đón dâu, Trần Tiêu trực tiếp xuất giá từ nhà cũ, Vương Đại Tĩnh ở phòng khác, lo liệu mọi việc.

Trần Hàn nhìn Trần Tiêu một thân hỷ phục đỏ rực, da trắng môi hồng, khóe mắt tràn đầy ý cười, cười trêu trọc:
Thật đẹp, Trần Tiêu hôm nay ngươi thật đẹp, Vương đại ca thật có mắt chọn
Chỉnh sửa hỷ phục, Trần Tiêu mĩm cười nói: Sau này ngươi cũng sẽ như vậy
Hỷ phục này thật đẹp, ngươi làm ở đâu vậy
Ta tự thiết kế bản vẽ nhờ nhị lão phu lang may giúp
Ngươi lợi hại thật Trần Hàn hai mắt phát sáng nhìn Trần Tiêu.

Ha ha ha, được rồi, sau này khi ngươi thành thân, ta sẽ thiết kế cho ngươi một bản, thế nào?
Một lời đã định, ngồi yên dây buộc tóc bị lệch để ta chỉnh lại
Cốc cốc cốc
Trần Tiêu chuẩn bị xong chưa, sắp đến giờ lành

Là Nhị lão phu lang Trần Hàn nói.

Mời vào Trần Tiêu nói.

Nhị lão phu lang mở cửa đi vào, nhìn Trần Tiêu một thân hỷ phục ông vô cùng vui vẻ, đây là hỷ phục do chính ông làm, đường kim mũi chỉ vô cùng tỉ mỉ, lần đầu tiên ông nhận được bản vẽ mới lạ như vậy nên vô cùng cẩn thận, nhìn thành quả ông vô cùng hài lòng.

Mày còn nhợt lại đây thúc vẽ lại
Được rồi, giờ lành đã đến mau ra ngoài bái đường đừng để trễ giờ lành Nhị lão phu lang cười nói.

Trần Hàn đỡ Trần Tiêu ra ngoài, Vương Đại Tĩnh một thân hỷ phục đứng đợi trong lễ đường, chính giữa là chữ hỷ đỏ rực, Trần trưởng thôn ngồi trên cao đường, Trần đại phu ngồi bên dưới, sau ông là một vài khách nhân đến dự, Trần Văn Khang đứng bên phải phía sau cũng có vài khách nhân, nghe tiếng bước chân Vương Đại Tĩnh quay lại, Trần Tiêu một thân hỷ phục đỏ rực mĩm cười bước vào, hắn nhìn đến ngẩn ngơ.

Giờ lành đã đến, bái đường Trần Văn Khang đứng bên phải hô to.

Trần Tiêu nhỏ giọng gọi, Vương Đại Tĩnh mới phục hồi tinh thần, mọi người phì cười.

Nhất bái thiên địa
Cả hai hướng thiên địa bái.

Nhị bái cao đường
Cả hai hướng cao đường bái.

Phu phu giao bái
Vương Đại Tĩnh và Trần Tiêu đồng thời xoay lại, trong mắt đều là đối phương, mĩm cười, bái.

Lễ thành, đưa vào động phòng
Trần Hàn bước lên dìu Trần Tiêu về tân phòng, Vương Đại Tĩnh không thể đi theo hắn còn phải tiếp khách, lưu luyến nhìn Trần Tiêu.

Trần Văn Khang cười ha ha, câu vai kéo hắn ra ngoài.

Đến chúng ta uống rượu nào
Trong bếp nhị lão phu lang, tức phụ Trần Văn Khang Liễu thị, tức phụ Trần trưởng thôn Trần đại thẩm, ba người phụ trách thức ăn.

Mùi thức ăn thơm nức mũi, ba mặn hai chay một canh dọn lên bàn.

Ngoài sân bắt ba bàn tròn, mỗi bàn ngồi khoảng mười người, Vương Đại Tĩnh và Trần Tiêu không quen biết nhiều chỉ mời những nhà có giao tiếp, Trần Tiêu cũng mời nhà thúc phụ nhưng họ không xuất hiện.

Nào, Đại Tĩnh hôm nay là ngày vui phải uống cho thỏa thích, cạn chén, ha ha ha Trần Văn Khang dẫn đầu một vài trai tráng trẻ chuốc rượu Vương Đại Tĩnh.

Tới, cạn chén
Vương Đại Tĩnh cũng cười ha ha, cạn chén.

Nhóm lão đầu thì tụ lại một bàn nhâm nhi thức ăn trò chuyện.

Trong sân không khí vô cùng náo nhiệt.

Đói quá Trần Tiêu ôm bụng than, nhìn một bàn thức ăn trên bàn nuốt nước miếng.

Không được, nhị lão phu lang có dặn đó là hỷ không thể ăn một mình
Két.

Trần Hàn ló đầu vào, nhìn Trần Tiêu ôm bụng cười ha ha.

Ngươi đói rồi phải không? Hoành thánh này ngươi ăn đỡ đói, đây là Vương đại ca lo ngươi đói nên bảo ta mang vào cho ngươi

Nhận bát hoành thánh Trần Tiêu nhanh chóng cúi đầu ăn, uống cạn nước súp Trần Tiêu ợ một cái.

Vẫn là Tĩnh ca đau ta nhất, huynh ấy sao rồi
Vương đại ca đang tiếp rượu, xem thái độ bọn họ không chuốc say huynh ấy sẽ không thả người Trần Hàn cười vui sướng khi người gặp họa.

Cười ta, cho ngươi cười ta này Trần Tiêu bật dậy chọt ét Trần Hàn, hai người đùa giỡn một lát Trần Hàn liền giúp Trần Tiêu sửa lại hỷ phục.

Ta ra ngoài đây, ngươi ngồi yên đấy không được ăn thức ăn trên bàn biết chưa Trần Hàn căn dặn, quen Trần Tiêu một thời gian hắn đã nhận biết cái tính tùy hứng của y.

Được rồi, ngươi lắm lời quá, đi đi Trần Tiêu xua tay.

Khi Vương Đại Tĩnh về được tân phòng, cả người đã nồng nặc mùi rượu, bước đi loạn choạng.

Trần Tiêu bước qua đỡ.

Trong sân yên ắng chắc mọi người đã ra về.

Huynh nằm yên, ta giúp huynh thay y phục, lau người
Trần Tiêu đè lại cái tay táy máy của đối phương, định lấy khăn mặt, liền bị Vương Đại Tĩnh kéo lên giường đè dưới thân.

Vương Đại Tĩnh hai mắt nóng rực nhìn Trần Tiêu, Trần Tiêu hoang mang nhìn Vương Đại Tĩnh, nuốt nước miếng, huynh ấy thật đáng sợ.

Huynh không say rượu sao?
Vương Đại Tĩnh phì cười, nắm tay Trần Tiêu đưa lên miệng hôn: Đêm tân hôn của chúng ta, sao huynh có thể say được
Huynh gạt người, mau đứng dậy nặng chết đi được Trần Tiêu đẩy Vương Đại Tĩnh nhưng đối phương tựa như đỉnh núi không nhúc nhích, vẫn cứ nhìn chằm chằm Trần Tiêu.

Huynh,...nhìn ta làm gì mau đứng dậy Trần Tiêu lại đẩy đẩy vai đối phương.

Vương Đại Tĩnh thuận thế đứng dậy xuống giường đi lại bàn rót hai ly rượu.

Rượu giao bôi
Vương Đại Tĩnh đưa cho Trần Tiêu một ly, hai người đan chéo tay uống cạn rượu, đặt ly lại bàn, cả hai lại ngồi xuống bàn ăn.

Huynh có đói không? Uống rượu cả buổi sẽ hại dạ dày, này ăn mau Trần Tiêu gắp cho Vương Đại Tĩnh một đũa rau xanh rồi tự mình ăn.

Vương Đại Tĩnh cũng tự ăn vài miếng, uống rượu cả buổi, dạ dày hắn rất khó chịu.

Ăn uống no nê, Trần Tiêu lau miệng, ợ một cái, đột nhiên cảm thấy bất an, thật yên ắng, bây giờ chạy còn kịp không?
Á, Vương Đại Tĩnh huynh làm gì, bỏ ta xuống
Đột nhiên bị Vương Đại Tĩnh bế thốc lên, Trần Tiêu hoảng sợ la to, nhìn phản ứng của y Vương Đại Tĩnh cười cười, đi lại giường nhẹ nhàng đặt y xuống.

Trần Tiêu hồi hộp đến mức tim đập như trống, kế tiếp xảy ra chuyện gì chẳng phải quá rõ rồi sao, nghe nói rất đau, càng hồi hộp lo sợ Trần Tiêu lại càng hoảng, làm sao bây giờ.

Vương Đại Tĩnh cúi đầu dịu dàng hôn trán y: Đừng sợ, thả lỏng, hãy tin tưởng huynh
Tay nắm chặt của Trần Tiêu dần dần thả lỏng, ngẩng đầu nhìn Vương Đại Tĩnh.

Vương Đại Tĩnh cười nhìn y, nụ cười vô cùng dịu dàng, ôn nhu trấn an phần nào hoảng loạn của Trần Tiêu.

Vương Đại Tĩnh cúi đầu hôn y, Trần Tiêu nhắm mắt đáp lại.

Trong phòng ánh nến cháy rực, phát họa bầu không khí kiều diễm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi