LẠC VÀO CỔ ĐẠI HẠNH PHÚC SINH HOẠT


Trong sân bàn ghế xếp gọn vào một góc, bát đũa sạch sẽ nằm gọn trên kệ, thức ăn thừa đêm qua chia cho những người hỗ trợ mỗi người một phần, tiệc rượu hôm qua có thể nói cả khách lẫn chủ đều vui vẻ.

Ưm, Trần Tiêu ngọ nguậy trở mình, nhập nhòe mở mắt, đập vào mắt là lồng ngực rắn chắc màu lúa mạch.

Gì đây, sao ở đây lại có đồ đồng, ngáp, mệt quá, ngủ thêm lát đã.

Nghe hô hấp y đã đều đều, Vương Đại Tĩnh nhẹ nhàng ôm y vào lòng, nhắm mắt ngủ tiếp.

Lúc tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa.

Trần Tiêu mơ màng nhìn đỉnh giường, một màu đỏ rực, vừa tỉnh ngủ đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh, định thần một lát Trần Tiêu liền xù lông.

Cái tên vương bát đản Vương Đại Tĩnh, đồ sắc lang, ngày thường là cừu trắng mềm mềm ai có ngờ vừa lên giường liền biến thành sói xám, hắn thì thảm rồi bị gặm đến không còn mảnh xương, thắt lưng đau quá.

Thắt lưng đau sao? Huynh giúp đệ xoa bóp Vương Đại Tĩnh cười vươn tay muốn giúp Trần Tiêu xoa bóp.

Vương, Đại, Tĩnh, ta bóp chết huynh
Trần Tiêu tức giận nhào qua, ai ngờ vừa xoay người liền động đến thắt lưng, đau đến hút khí ngã trở lại giường.

Đau lắm sao? Vương Đại Tĩnh áy náy, tự trách bản thân không biết kiềm chế nhưng cũng hết cách đối với Trần Tiêu hắn luôn không thể kiềm chế bản thân.

Hỏi thừa, huynh thử để ta làm thì sẽ biết Trần Tiêu hừ một tiếng, trở mình nằm sấp ra hiệu cho Vương Đại Tĩnh giúp mình xoa bóp thắt lưng.

Qua trái, qua trái, đúng rồi, ưm, thật thoải mái

Trần Tiêu thoải mái đến híp cả mắt, cả người tản ra hơi thở lười biếng, mềm mại như mèo con nhưng Vương Đại Tĩnh biết mèo con này không vô hại như vẻ bề ngoài, với hắn y thu lại toàn bộ móng vuốt, bày ra dáng vẻ chân thật, với người khác y lại xù lông giương vuốt, Vương Đại Tĩnh cười ôn nhu hỏi:
Đói không? Đồ ăn tối qua vẫn còn huynh hâm nóng lại cho đệ
Ưm, rất đói, bụng đệ đang kháng nghị
Để huynh nghe thử
Vương Đại Tĩnh vừa cúi đầu lại gần Trần Tiêu liền xù lông.

Tên sắc lang này ta đánh chết huynh
Chụp cái gối đầu bay tới Vương Đại Tĩnh cười hắc hắc nói:
Huynh chỉ sắc lang với đệ
Còn nói, ta cắn chết huynh Trần Tiêu thuận thế nhào qua liền bị Vương Đại Tĩnh ôm trọn vào lòng, nhìn kẻ đầu sỏ hại mình thảm thế này Trần Tiêu trong lòng nổi lửa há miệng cắn.

Đúng là mèo con, cắn người cũng đáng yêu đến vậy, Vương Đại Tĩnh cưng chiều để mặc y nháo, nhỏ giọng thì thầm bên tai y:
Chỗ đó có đau không?
Bùm, mặt Trần Tiêu thoáng cái đỏ lên, cái tên đầu đất này ai lại đi hỏi vấn đề như vậy, chẳng lẽ hắn phải hét to rằng không đau sao, da mặt hắn cũng đâu dày đến mức đó.

Quả thật đêm qua mới bắt đầu thì rất đau, cảm giác xé rách vô cùng khó chịu chỉ muốn một cước đạp đối phương xuống giường nhưng sau đó thì...Trần Tiêu xấu hổ chôn mặt vào ngực Vương Đại Tĩnh, hắn không biết là do thể chất của song nhi hay do được Vương Đại Tĩnh bôi thuốc mà hiện tại không có cảm giác đau đớn chỉ hơi khó chịu và trướng trướng.

Tiêu Tiêu, khó chịu ở đâu sao? thấy Trần Tiêu rúc vào ngực mình Vương Đại Tĩnh hiểu nhầm y đang khó chịu, lo lắng hỏi.

Trần Tiêu lắc lắc đầu, vẫn ôm chặt Vương Đại Tĩnh như cũ, rúc đầu làm đà điểu, Vương Đại Tĩnh không yên tâm, lôi Trần Tiêu ra.

Tiêu Tiêu, sao mặt đệ đỏ như vậy, bệnh sao? nhìn gương mặt ửng đỏ của y Vương Đại Tĩnh càng thêm lo lắng, sờ trán y.

Không có, đệ không sao, đệ đói rồi huynh đi lấy đồ ăn cho đệ đi Trần Tiêu xấu hổ đành lãng sang chuyện khác.


Sắc mặt y ngoài hơi đỏ ra thì vẫn bình thường với lại y đã khẳng định không sao nên Vương Đại Tĩnh cũng yên tâm, xuống giường lấy y phục cho cả hai, mặc xong y phục Vương Đại Tĩnh liền xuống bếp hâm nóng thức ăn.

Ăn qua loa vài miếng cả hai liền bắt tay dọn dẹp phòng ốc.

Nghỉ tay cũng đã hai canh giờ.

Tĩnh ca uống miếng nước đi, trán đổ đầy mồ hôi Trần Tiêu lấy tay áo lau lau mồ hôi trên trán đối phương.

Vương Đại Tĩnh cười hắc hắc hưởng thụ sự chăm sóc của phu lang.

Làm gì mà vui vậy
Cưới được phu lang như đệ huynh rất vui, không mong gì hơn
Thật không? Nam nhân các huynh miệng lưỡi đều ngọt như vậy Trần Tiêu cười nhấp một ngụm trà.

Vương Đại Tĩnh nắm tay Trần Tiêu, thâm tình nói:
Người khác thế nào huynh không quan tâm, tình cảm của huynh chỉ dành cho đệ và chỉ một người là đệ
Ta chỉ đùa với huynh chút thôi mà, huynh làm gì nghiêm túc thế, huynh xem tay ta nổi da gà cả rồi
Huynh thổi thổi sẽ hết Vương Đại Tĩnh cười ha ha nói.

Trần Tiêu muốn rút tay lại: Nhột quá, ha ha ha, bỏ ra, ha ha ha
Không bỏ, đệ là phu lang của huynh
Vương Đại Tĩnh ôm Trần Tiêu vào lòng, Trần Tiêu cười hì hì dựa vào lòng đối phương, cả hai cùng hưởng thụ khoảng khắc ngọt ngào này.

Tĩnh ca, tiền của chúng ta không còn nhiều, phải nghĩ cách kiếm tiền nếu không chúng ta phải ăn lá cây qua ngày

Huynh sẽ lên trấn trên làm công, không để đệ phải ăn lá cây, Tiêu Tiêu phải để huynh đau Vương Đại Tĩnh không lo lắng lắm, cười véo má Trần Tiêu.

Trần Tiêu phồng má, đưa tay véo má Vương Đại Tĩnh, cả hai cứ nháo như vậy một lúc.

Tĩnh ca chúng ta mở tiệm đồ mộc được không? Trần Tiêu đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

Đồ mộc
Trần Tiêu gật đầu: Ưm, lần trước huynh sửa mấy món đồ gỗ đệ đã nhận thấy tay nghề của huynh rất cao mở tiệm đồ mộc là hợp lý nhất như vậy huynh sẽ không cần lên trấn trên làm công, huynh đừng nghĩ đệ không biết, trấn trên tiền công tuy cao nhưng toàn những việc nặng nhọc, bọn họ còn keo kiệt với nhân công, đệ không muốn huynh vất vả như vậy
Một dòng ấm áp lan tràn, nhìn phu lang trong ngực Vương Đại Tĩnh chỉ muốn thời gian mãi dừng lại tại khoảng khắc này.

Nghe đệ Vương Đại Tĩnh ôn nhu nói.

Khụ khụ, không được, Tĩnh ca huynh không được nuông chiều đệ như vậy, huynh phải làm theo ý mình Trần Tiêu không được tự nhiên ho khan.

Vương Đại Tĩnh không để tâm, ôm chặt y nói: Ý của huynh là nghe theo đệ, huynh sẽ đau đệ, nuông chiều đệ cả đời
Sao trước đây đệ không biết huynh có cái miệng lợi hại như vậy Trần Tiêu véo miệng đối phương.

Trước đây không muốn nói sau này chỉ nói cho đệ nghe
Hừ, ta mới không cần nghe, được rồi nói chuyện chính, về việc mở tiệm mộc chúng ta cần bàn bạc kĩ lưỡng, đồ mộc huynh thấy thế nào?
Vương Đại Tĩnh trầm ngâm một lúc liền nói: Trấn trên đồ mộc rất thịnh hành, có khoảng ba đến bốn cửa hàng bán đồ mộc, đều là cửa hàng lâu đời, có tiếng, nếu chúng ta mở cửa hàng đồ mộc không tránh khỏi sẽ bị chèn ép
Nếu đã quyết định buôn bán đệ đã lường trước tình cảnh này, chúng ta không có gối dựa, không tránh khỏi sẽ bị họ chèn ép, bắt nạt, thậm chí cá lớn nuốt cá bé, mở tiệm trấn trên là không khả năng, cho nên trước mắt đệ dự định mở cửa hàng đồ mộc tại gia, chúng ta sẽ làm tại nhà, nhận làm theo yêu cầu của khách, đệ cũng sẽ vẽ một số bản mẫu họa tiết hoặc kiểu dáng mới lạ làm xong chúng ta sẽ mang lên chợ trấn trên bán, huynh thấy thế nào?
Vương Đại Tĩnh có hơi ngạc nhiên nhìn Trần Tiêu, hắn không ngờ phu lang của hắn lại thông minh đến vậy.

Được
Hì hì, đây chỉ là kế hoạch kiếm tiền tương lai, không biết có thực hiện được không? Nhưng chỉ cần chúng ta cố gắng nhất định sẽ làm được còn nếu không được cùng lắm thì đổi sang cái khác, chúng ta còn trẻ từ từ kiếm tiền, không gấp
Nhất định sẽ được
Đúng rồi, Tĩnh ca huynh học đâu ra tay nghề làm mộc cao như vậy? Trần Tiêu tò mò hỏi.

Không gấp trả lời Vương Đại Tĩnh điều chỉnh cho y tư thế ngồi thoải mái mới chậm rãi nói:

Năm mười hai tuổi huynh lên trấn trên làm công cho một tiệm mộc, được Lưu sư công để mắt nên nhận huynh làm đệ tử, một tay công phu làm mộc của huynh cũng từ đấy mà ra
Lưu sư công, ông ấy trông thế nào?
Sư phụ rất vui tính, giọng nói như chuông đồng, tướng mạo rất phúc hậu
Hôm qua ngài có đến không?
Vương Đại Tĩnh lắc đầu:
Lưu đại ca mở cửa hàng mộc tại huyện thành, năm trước cả nhà sư phụ đã dọn đến huyện thành giúp đỡ, tiệm mộc hiện tại đã đổi chủ
Thì ra vậy, Tĩnh ca, nếu có cơ hội chúng ta đi thăm ngài ấy đi, đệ muốn cảm tạ ngài ấy đã giúp đỡ huynh với lại chắc huynh cũng rất nhớ ngài ấy đi
Được nếu có cơ hội chúng ta sẽ đi huyện thành
Buổi chiều đệ muốn lên núi Trần Tiêu ngẩng đầu hỏi ý Vương Đại Tĩnh.

Yêu cầu của y làm sao hắn từ chối được, chỉ là hôm qua vừa viên phòng hắn sợ y không thoải mái, không yên tâm để y đi một mình.

Huynh đi với đệ, dụng cụ làm mộc còn thiếu một vài món, huynh muốn chọn gỗ tốt về làm dụng cụ Vương Đại Tĩnh vừa nói vừa đưa tay vén tóc mai cho Trần Tiêu.

Cọ cọ vài cái vào ngực Vương Đại Tĩnh, Trần Tiêu duỗi tay ôm chặt đối phương, thoải mái thở ra một hơi, híp mắt mơ màng.

Ưm, đệ muốn ngủ một lát, nhớ đánh thức đệ, nấm rơm...canh...ăn Giọng nói nhỏ dần Trần Tiêu trực tiếp ngủ ngồi trên người Vương Đại Tĩnh.

Hàng mi dài phủ bóng râm, chiếc mũi thon gọn, môi hồng căng mịn, nhìn bao lâu cũng thấy không đủ, phu lang của hắn thật xinh đẹp, đáng yêu biết bao.

Dáng vẻ ngủ say trông thật ngoan ngoãn.

Tóc mai rớt xuống mặt nhột nhột, Trần Tiêu ngọ nguậy, Vương Đại Tĩnh nhanh tay giúp y vén lên, không còn quấy phá, y liền thoải mái, ôm chặt người trong tay ngủ đến thơm ngọt.

Vương Đại Tĩnh nhìn phu lang trong ngực, ánh mắt ôn nhu đến tan chảy lòng người, đặt nhẹ lên trán y một nụ hôn, hắn liền giữ nguyên tư thế ôm y như thế, y ngủ say có thể đưa về phòng ngủ nhưng hắn luyến tiếc buông tay, nhìn y yên giấc, hắn rất hạnh phúc, nhân sinh như thế không cầu chi nữa.

- ---------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi