LẠI BỊ BẠN TRAI CŨ NHẮM ĐẾN RỒI

Triệu Hướng Hải nhận lấy máy tính bảng từ tay trợ lý Vương.

Màn hình cứng nhắc đang phát ra ánh sáng, hiện lên một tấm ảnh.

Trong ảnh, Tiêu Dã vẫn là một thân hình đứng đắn, khuôn mặt anh tuấn, bên cạnh là một cậu bé trẻ tuổi khá đẹp mắt.

Ánh mắt cậu bé kia nhìn Tiêu Dã cực kỳ sùng bái, toàn thân toả ra một sức sống thanh xuân, Tiêu Dã cũng đang nhìn cậu ta, đôi mắt thường ngày lạnh lẽo thế mà cũng có chút ý cười ôn hoà. Cậu bé kia ôm trong tay một bịch bắp rang bơ lớn, bọn họ sóng vai đi tới phòng chiếu phim ấm áp.

Triệu Hướng Hải yên lặng nhìn ảnh chụp mộ lúc lâu mới khàn giọng hỏi: "Chuyện khi nào?"

Trợ lý Vương nhỏ giọng nói: "Ảnh chụp từ tối qua"

Triệu Hướng Hải gật gật đầu, nghĩ nghĩ, tối qua anh ở trong phòng đọc sách dạy Nhạc Nhạc học đến 10 giờ, sau khi dỗ Nhạc Nhạc ngủ Tiêu Dã vẫn chưa trở về. Anh nấu một chén canh giải rượu trong phòng bếp rồi mới yên tâm đi ngủ. Trước khi ngủ còn nhắn tin cho Tiêu Dã, hỏi y đã xong tiệc xã giao chưa, đừng uống say, về nhà sớm một chút, trong bếp có canh giải rượu.

Mà Tiêu Dã chỉ trả lời lại hai chữ, đang bận.

Thì ra là bận việc này.

Triệu Hướng Hải cười cười, vừa mới chạy bộ xong lại phát hiện cả người đang phát lạnh.

Trợ lý Vương lo lắng nhìn anh: "Triệu tổng, không sao chứ?"

Trên mặt Triệu Hướng Hải lúc này chỉ có bình tĩnh, anh cười lắc đầu: "Cậu đi trước đi"

"Vậy....."

"8 giờ tối tới đây đón tôi"

Lời nói của trợ lý Vương bị chặn trong cổ họng, chỉ khẽ "ừ" một tiếng, lưu luyến quay người rời đi.

Triệu Hướng Hải yên lặng tới phòng tắm tắm rửa, sấy khô tóc thay quần áo, trên mặt không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, không vui không buồn, giống như một con ma nơ canh bị rút đi hết thảy cảm xúc.

Thay quần áo xong, Triệu Hướng Hải đi một vòng trong căn nhà anh đã sống bảy năm.

Anh vuốt ve tấm giấy dán tường mang tông màu ấm, vuốt ve tủ âm tường đựng tấm gia đình của ba người, nhìn lên đèn chùm trên trần nhà đang toả ra ánh sáng ấm áp, nhìn ba đôi dép lê lông xù xù của ba người ở tủ giày trước thềm.....

Là từ khi nào bắt đầu, cái nhà này biến thành lạnh lẽo như vậy?

Triệu Hướng Hải cúi đầu chậm chạp hồi tưởng.

Hình như là từ một ngày nào đó, Tiêu Dã bắt đầu chán cái nhà này, đột nhiên không yêu nữa.

Mắt y chậm rãi nhìn ra những ánh sáng hấp dẫn phía bên ngoài, cuộc sống nam nữ muôn hình muôn vẻ rực rỡ sắc màu.

Cái nhà này, từ lúc bắt đầu hai người ôm nhau ngủ, đến khi đón Nhạc Nhạc về trở thành một nhà ba người vì tranh đồ ăn vặt mà cãi lộn nói giỡn ầm ĩ lại ấm áp, lại đến khi Tiêu Dã chán cái nhà này bắt đầu càng ngày càng ít khi trở về, anh chỉ có thể ngồi nhìn một bàn cơm chính tay mình làm từ nóng hôi hổi biến thành lạnh lẽo, rồi cuối cùng biến thành một đống rác.

Thật sự là càng ngày càng lạnh lẽo.

Triệu Hướng Hải ở ban công châm một điếu thuốc lá, trong đầu mênh mang toàn là chuyện cũ.

Tới khi quay trở lại phòng, đi qua một mặt gương, anh dừng chân một lúc, nhìn chính mình trong gương, mặt không chút cảm xúc, giống như đã đoán trước được việc Tiêu Dã cùng cậu minh tinh kia đi xem phim cùng nhau.

Chỉ là vành mắt hơi hồng lên.

Triệu Hướng Hải đi đến trước tủ âm tường, xoa nhẹ ngón tay rồi cầm bức ảnh chụp ba người lên, ba người trong ảnh mỉm cười đến xạn lạn.

Anh nắm chặt bức ảnh, phủi bụi bám trên khung ảnh, nâng ảnh chụp trong tay, giống như lưu luyến không rời mà nhìn bức ảnh hồi lâu, mãi sau mới khẽ cười một tiếng, kéo ngăn tủ cuối cùng thả ảnh chụp vào rồi đẩy ngăn kéo lại, để bức ảnh yên lặng nằm trong bóng tối.

Làm xong hết thảy mọi việc, anh lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Tiêu Dã.

"7 giờ rưỡi tối nay về nhà, có việc nói với cậu"

Trợ lý Vương vẫn không dám đi xa.

Gã sắp xếp cho mấy trợ lý mới vào những việc còn lại trong tay, dư lại những hạng mục chỉ gã mới có thể hoàn thành, gã cũng gấp rút làm xong trong ba giờ đồng hồ, rồi lái xe lắc lư qua lại gần nhà của Triệu Hướng Hải.

Gã cũng đoán được Triệu tổng lần này hẳn là muốn chia tay với Tiêu tổng.

Thật ra như vậy cũng khá tốt, trợ lý Vương nghĩ, từ góc độ một người ngoài cuộc như gã nhìn vào, Tiêu tổng này, thật sự không đáng.

Triệu tổng nhớ rõ sở thích cũng như thói quen sinh hoạt của Tiếu tổng, cho dù bận tới mấy cũng không quên chăm sóc gia đình, rõ ràng là mệt mỏi tới mức nhắm mắt lại là có thể ngủ, nhưng khi về đến nhà vẫn là ánh mắt khuôn mặt tràn ngập nụ cười, cả người đều ôn hoà ấm áp.

Nhưng Tiêu tổng càng ngày càng mất kiên nhẫn.

Trợ lý Vương nghĩ nghĩ, hai năm trước gã còn có thể thấy Tiêu tổng dắt tay Triệu tổng dải cẩu lương, mấy năm nay, giữa hai người như có một bức tường, hành động thân mật càng ít đi, số lần Tiêu tổng xuất hiện cũng ít đi, cho dù hai người có cùng xuất hiện, Tiêu tổng luôn trưng bộ mặt không có cảm xúc gì, như là bị bắt buộc.

Trợ lý Vương thở dài, đánh bánh lái một vòng.

Mãi mới chờ được tới gần 8 giờ, gã mới lái xe tới nhà Triệu tổng, ngừng xe, tắt đèn.

Gã nhìn ánh sáng phát ra từ cửa sổ nhà Triệu tổng, có chút lo lắng, không biết hai người này nói chia tay sẽ nháo tới mức độ nào.

8 giờ, Triệu Hướng Hải từ trong nhà đi ra, mặc một chiếc áo khoác đen dài.

Trợ lý Vương định vẫy tay gọi anh, chỉ thấy Triệu Hướng Hải đi tới bên xe Tiêu Dã, nhặt một viên gạch trên mặt đất, giống như là nín nhịn rất nhiều năm đột nhiên bộc phát ra, ném mạnh viên gạch tới cửa kính xe Tiêu Dã, thanh âm phẫn nộ tuyệt vọng: "*** mẹ cậu Tiêu Dã!"

Trợ lý Vương bị doạ ngây người.

Hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, gã vội vàng chạy tới chỗ Triệu Hướng Hải.

Triệu Hướng Hải đập cửa kính xong, không nói câu gì đi theo trợ lý Vương tới xe. Trợ lý Vương ngồi ghế điều khiển, anh ngồi ghế lái phụ, kéo đai an toàn qua, có vẻ như đã quá nản lòng rồi, chỉ trầm mặc trong bóng tối.

Trợ lý Vương không dám quấy rầy anh, lái xe lên đường.

Đèn xanh đèn đỏ luân phiên, xe cứ đi rồi dừng.

Trợ lý Vương thừa dịp dừng đèn đỏ trộm liếc mắt sang bên cạnh, Triệu Hướng Hải đã quay lưng lại, đầu tựa vào cửa kính xe, vô thanh vô tức, bả vai hơi run rẩy.

Trợ lý Vương nuốt nuốt nước bọt nhìn hình ảnh phản quang trong cửa kính xe.

Gã nhìn thấy đôi mắt trống rỗng vô thần của Triệu Hướng Hải đang nhìn chằm chằm vào khoảng không, vành mắt hồng hồng, dường như là có hai viên nước mắt đang lén lút lăn xuống.

Trợi lý Vương cả người căng thẳng.

Gã sau khi tốt nghiệp đại học liền vào làm cho Vinh Hải, đi theo bên cạnh Triệu Hướng hải học tập, cho tới bây giờ cũng được chín năm rồi.

Còn nhiều hơn hai năm so với Tiêu Dã.

Chín năm, Triệu Hướng Hải luôn lấy ấm áp khoan dung mà đối xử với người khác, luôn nho nhã hiền hoà, đồng thời thể hiện bản lĩnh và năng lực vào những thời điểm quan trọng, là người thích hợp làm ông chủ nhất, cũng là người thích hợp làm bạn nhất.

Nhưng mà, hôm nay, là lần đầu tiên trong chín năm.

Gã lần đầu tiên nhìn thấy, Triệu Hướng Hải chui vào một góc tối, khóc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi