LẠI THẤY 1982 (HỰU KIẾN 1982)



Diệp Tuệ nghĩ ngày 12 còn chưa có qua, nên đề nghị Vương Thải Nga đừng ở lại nhà, mau chóng chuyển ra đi, không thì chịu áp lực hai bên của chồng với nhà mẹ, không chừng phải cãi nhau.

Có thể nghĩ đến hôm 12 hôm đó Vương Thải Nga chắc chắn sẽ trải qua một hồi mưa rền gió dữ, không thì chị ấy sẽ không luẩn quẩn trong lòng mà lại đi nhảy sông, Diệp Tuệ hi vọng chị ấy có thể tránh đi.
Vương Thải Nga tuy đồng ý với đề nghị của Diệp Tuệ, nhưng vẫn là tính toán chờ tích góp chút tiền lại chuyển.

Diệp Tuệ phát hiện vẫn là vấn đề vì tiền, liền chủ động muốn cho chị ấy vay tiền, để chị ấy đi thuê cái phòng.

Vương Thải Nga không có đáp ứng, nói là nợ Diệp Tuệ nhiều lắm rồi, không muốn thêm phiền toái cho cô nữa.

Diệp Tuệ quả thực là chả biết nên nói gì cho phải, cô kiểu gì cũng không thể trực tiếp nói với chị ấy: Chị chuyển ra khỏi nhà, chính là bớt đi phiền toái lớn nhất cho em chứ.
Hôm 11 đó, Vương Thải Nga đến nhà Diệp Tuệ lấy hàng, còn xách một cái túi vải đi lại, có chút ngượng ngùng mà nói với Diệp Tuệ: “Hàng hôm nay có thể ghi nợ trước không, chị tính bữa nay đi thuê phòng.”
Diệp Tuệ lập tức cao hứng lên: “Chị tính chuyển ra rồi?”
Mặt Vương Thải Nga lộ ra thần sắc bất đắc dĩ: “Hôm nay lại ầm ĩ một trận với em dâu chị, ba mẹ chị bảo chị về nhà đi, chị sẽ không về nữa.”
“Vậy thì đi tìm phòng ở đi, cần em đi với chị chứ?”

Vương Thải Nga lắc đầu: “Không cần, chị đã nói xong với một đồng nghiệp rồi, nhà cô ấy có nhiều phòng dư, chị liền thuê phòng ở nhà cổ.”
“Thế cũng được, có gì cần hỗ trợ thì nói với em, em có thể giúp sẽ cố giúp.” Diệp Tuệ nói.
“Chị biết, cám ơn em, Diệp Tuệ.

Nếu là lúc trước, đụng tới loại tình huống này chị thiệt cảm thấy còn sống một chút ý tứ cũng chẳng có, nhưng mà từ sau khi gặp được em, chị liền cảm thấy, mặc kệ người khác đối với chị thế nào, chị đều xem như chả có gì, một ngày nào đó chị sẽ sống còn tốt hơn tất cả chúng nó.” Đôi mắt Vương Thải Nga lóe ra ánh sáng hi vọng.
Diệp Tuệ nhìn đôi mắt chị, cảm thấy lo lắng của mình là dư thừa, Vương Thải Nga này, đã không còn là người lúc trước kia nữa, chị ấy chắc chắn có tin tưởng đi đối mặt với hết thảy về sau.

Nghĩ đến chính mình có thể thay đổi vận mệnh một người, Diệp Tuệ đặc biệt vui vẻ, cũng có chút cảm khái, thì ra mình còn có thể làm được điểm này vì người khác.
Đã Vương Thải Nga không có việc gì, vậy thì Ngụy Nam nhất định cũng sẽ không có chuyện gì đi.

Ngụy Nam đã về trong cục đi làm, cũng có thể đủ ăn cơm ở căn tin, Diệp Tuệ vẫn là kiên trì mỗi ngày đi qua hầm canh một lần, để bồi bổ thân thể cho anh ấy.

Lãnh đạo trong cục cũng chiếu cố anh vừa khỏi hẳn, nên không có sắp xếp nhiệm vụ công việc quá nặng cho anh, cũng không để anh trực đêm, mỗi ngày bình thường sáng tám chiều năm, thời gian đi làm với tan tầm đặc biệt quy luật.
Hôm 12 này, Diệp Tuệ vẫn là không yên lòng Ngụy Nam, sáng sớm đã qua rồi.

Ngụy Nam buổi sáng thức dậy, mở cửa trông thấy Diệp Tuệ thì phi thường giật mình: “Tuệ Tuệ, sao hôm nay em tới sớm vậy?”
Diệp Tuệ cười tủm tỉm nói: “Sáng dậy đặc biệt muốn gặp anh, cho nên liền qua đây, hôm nay em cũng không có việc gì, có thể ở trong này với anh chứ? Ăn sáng chưa? Em mang theo cháo cá thái lát cho anh, còn chưa có nguội, thừa dịp nóng ăn đi.”
Ngụy Nam nhanh chóng nhìn ngó bốn phía, phát hiện không có ai chú ý tới bọn họ thì lôi kéo Diệp Tuệ vào phòng: “Về sau nếu nhớ anh thì nói lặng lẽ thôi, đừng để người ngoài nghe thấy.

Em ngồi trước đã, anh đi đánh răng rửa mặt, chút nữa về ăn.”
Diệp Tuệ bỏ cháo xuống, quét dọn phòng thay anh, lúc Ngụy Nam trở về, Diệp Tuệ đã dọn dẹp giường anh cho chỉnh tề rồi, anh nháy mắt một cái với Diệp Tuệ: “Cảm giác trong nhà có phụ nữ chính là không giống, thật muốn lấy em về nhà sớm một chút.”
Diệp Tuệ cắn môi dưới vui vẻ: “Anh như này xem như là cầu hôn sao? Có điều giờ em còn không thể đáp ứng.

Nhanh ăn sáng đi.”
“Em ăn chưa?” Ngụy Nam hỏi.
“Chưa, ăn cùng đi.” Diệp Tuệ lấy chén tới, múc một chén cho chính mình, thừa lại thì cho Ngụy Nam, sau đó gõ trứng gà mang tới ra, đưa cho Ngụy Nam, Ngụy Nam lấy qua, lột vỏ trứng, đưa nó cho Diệp Tuệ, chính mình thì lấy quả trứng gà còn chưa bóc vỏ xong trong tay Diệp Tuệ đi.

Hai người không nói chuyện, chỉ là nhìn nhau cười.
Đang ăn, một người đồng nghiệp đi ngang qua thò đầu vào trước khi gõ cửa: “Tiểu Ngụy, ăn sáng đi —– a, sáng sớm đã có người đưa bữa sáng qua, hạnh phúc ghê! Được rồi, các cậu từ từ ăn, tôi đi đây.” Người đồng nghiệp kia chạy đi kiểu như bị ngược cẩu vậy.

Diệp Tuệ cúi đầu vui vẻ, Ngụy Nam cũng thật cao hứng: “Hôm nay thật ở trong này bồi anh à, không về?”
“Ừ, có thể tới văn phòng của anh chứ? Em bảo đảm không nói chuyện, chỉ yên tĩnh mà ngồi.” Diệp Tuệ nói.
Ngụy Nam có chút do dự: “Công việc của anh có hơi loạn, chuyện gì cũng có khả năng có, em vẫn là chờ anh ở ký túc xá đi.”
Diệp Tuệ cười hì hì: “Không sao mà, em đang muốn tới kiến thức một chút xem cảnh sát đều là làm việc như nào, quay đầu lại em viết một cuốn tiểu thuyết về cảnh sát phá án đi gửi bài.”
“Em đây là đến thu thập tư liệu sống của tiểu thuyết à? Vậy thì đi thôi.” Ngụy Nam cũng không có cự tuyệt, gần nhất anh được sắp xếp phụ trách tiếp đãi người báo cảnh sát 110 ở trung tâm chỉ huy, Diệp Tuệ bồi ở đằng kia cũng sẽ không gây trở ngại công việc của anh.
Vì thế, Diệp Tuệ liền đi theo Ngụy Nam tới văn phòng, đồng nghiệp Ngụy Nam đều rất quen thuộc với Diệp Tuệ, biết là bạn gái Ngụy Nam, mọi người đều rất nhiệt tình chào hỏi, vui đùa nói: “Tiểu Ngụy, hôm nay lãnh đạo nhà cậu đến thị sát công việc à?”
Diệp Tuệ cũng chỉ là cười cười, yên tĩnh ngồi ở một bên đọc sách, chờ có người tới báo án, cô liền vểnh tai nghe tình tiết vụ án người ta nói, thiệt sự là đủ loại việc vặt đều có, không nhặt của rơi, mất ví tiền, lạc đường với người nhà, mà nói tới mấy vụ này còn được xem là chuyện, còn có người không có việc gì lại đi tìm việc, có cô gái trẻ tuổi, chạy tới chỗ Ngụy Nam tố khổ, nói mình lại cãi nhau với bạn trai, hỏi Ngụy Nam nên làm cái gì bây giờ.
Ngụy Nam quay đầu nhìn về phía Diệp Tuệ, trên mặt lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ, Diệp Tuệ đi tới: “Vị nữ đồng chí này, cô với đối tượng của cô cãi nhau đúng chứ? Loại chuyện này cô cần phải đi tìm bác gái tổ dân phố để điều đình giúp cô nha, sao lại chạy đến cục công an vậy?”
“Cô là ai hả?” Đối phương lườm Diệp Tuệ một cái.
Diệp Tuệ mặt không đổi sắc: “Tôi là cảnh sát mới tới thực tập.

Loại tình huống này của cô đến trong cục bọn tôi báo án là rất không thích hợp, cô có biết cục công an là đang làm gì không? Là bảo vệ an toàn công cộng của xã hội, cô với đối tượng cô cãi nhau, các người vừa không chịu đến thương tổn thân thể, lại chẳng có nguy hại đến an toàn công cộng xã hội, không ở trong phạm vi chức trách của bọn tôi, cho nên mời về đi.”
Ngụy Nam cúi đầu che giấu biểu cảm mừng trộm của mình.
Nữ đồng chí kia nhìn Diệp Tuệ một cái, muốn phản bác cô hai câu, nhưng lại phát hiện không thể nào phản bác nổi, chỉ có thể xoay người lắc mông đi mất.
Cô ta vừa đi, trong văn phòng liền cười phá lên, một chị gái cười nói: “Ngụy Nam tới ngồi làm việc ba ngày, vị nữ đồng chí kia liền chạy tới đây ba ngày, Tiểu Diệp em sớm đã nên tới đây biểu thị công khai chủ quyền của em một chút.”
Mặt Diệp Tuệ đỏ bừng, sau đó trừng mắt nhìn Ngụy Nam một cái, Ngụy Nam dang hai tay ra, tỏ vẻ mình rất vô tội, nhỏ giọng nói: “Anh hi vọng được trở lại ngành hình trinh sớm một chút.” Anh vẫn là cảm thấy mình làm ngành hình trinh tốt hơn nhiều, ít nhất là không cần ứng phó cái người không việc lại đi tìm việc này.
Cuối cùng đợi đến Ngụy Nam tan tầm, Diệp Tuệ nói: “Buổi tối đi nhà em ăn cơm đi.”
“Được, rất lâu rồi không đến nhà em.” Ngụy Nam nhớ tới lời mẹ anh, phải biểu hiện thật tốt trước mặt nhạc phụ tương lai, như vậy mới có thể thuận lợi cưới được Diệp Tuệ.
Lúc đi, Ngụy Nam còn muốn đạp xe, Diệp Tuệ nói: “Đừng đạp, em chở anh, miệng vết thương anh vừa mới lành, đừng có kéo đến miệng vết thương.”
“Được rồi, vậy vất vả em.” Ngụy Nam vẫn là lần đầu tiên ngồi ghế sau xe Diệp Tuệ, “Bị thương một lần, mấy em liền đem anh làm Lâm Đại Ngọc*.”
*: Đây là một nữ nhân vật trong cuốn Hồng Lâu Mộng, miêu tả ai giống Lâm Đại Ngọc là ý nói người đó yếu đến nỗi không ra gió được =]]
“Cho nên anh phải chú ý an toàn cho tốt vào, về sau không bao giờ để bị thương nữa.” Diệp Tuệ nói.
“Được, anh bảo đảm về sau nhất định chú ý an toàn.” Ngụy Nam nói.
Trên đường bọn họ nhìn thấy nông dân trồng dưa đẩy xe kéo bán dưa hấu, bèn mua một quả dưa hấu to hơn hai mươi cân.

Lúc sắp tới nhà, Diệp Thụy Niên lái máy kéo đuổi theo ở đằng sau, Ngụy Nam cả kinh, dưa hấu to trong lòng xém chút lăn đi xuống: “Tuệ Tuệ, ba em!”
Diệp Tuệ sớm đã nghe tiếng vang của động cơ máy kéo, nhưng không nghĩ tới là ba cô, cô cười an ủi Ngụy Nam: “Không sao, vừa khéo để dưa hấu ở trên xe, chúng ta lười cầm.” Cô dừng xe đạp lại, vẫy vẫy tay với ba cô.
Diệp Thụy Niên cũng nhìn thấy bọn họ, vốn cho rằng mình nhìn lộn rồi, không nghĩ tới thật là đúng, trong lòng nghi hoặc vạn phần, sao con gái lại đi cùng với Ngụy Nam? Ông dừng xe lại: “Tuệ Tuệ, Tiểu Ngụy, sao mấy đứa lại đi cùng nhau?”
Ngụy Nam có chút khẩn trương mà chào hỏi: “Chào chú ạ!” Hẹn hò với con gái người ta, kết quả đụng phải cha mẹ không biết chuyện, đặt vào ai cũng sẽ khẩn trương xấu hổ.

Diệp Tuệ lại thoải mái mà đặt dưa hấu trong lòng Ngụy Nam vào sau xe kéo của ba: “Ba, buổi tối Ngụy Nam tới nhà chúng ta ăn cơm, ba mang dưa hấu về giúp bọn con nhé.”
Diệp Thụy Niên nhìn nhìn vẻ mặt thản nhiên của con gái, lại ngó ngó vẻ mặt khẩn trương của Ngụy Nam, nghĩ rằng hai đứa này chớ không phải là đang yêu đương chứ? Ông tập trung ánh mắt trên mặt con gái, có điều Diệp Tuệ cũng không có đối mặt với ông: “Ba, con cất dưa xong rồi, ba đi trước đi.

Bọn con liền theo kịp đây.”
Diệp Thụy Niên nhìn Ngụy Nam: “Tiểu Ngụy có muốn ngồi xe chú không?”
Ngụy Nam còn chưa kịp trả lời, Diệp Tuệ đã cự tuyệt giúp anh: “Miệng vết thương của anh ấy vừa mới khép lại, xe ba xóc nảy lắm, không quá tốt, vẫn là ngồi xe con đi.”
Diệp Thụy Niên chỉ có thể lái xe đi trước, còn không quên quay đầu dòm con gái với Ngụy Nam một cái, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác tiếc nuối của hoa chính mình trồng cũng bị người khác hái đi rồi, cứ việc không muốn, nhưng mà phải thừa nhận, con gái trưởng thành rồi, phải lập gia đình.
Ngụy Nam khẩn trương nói: “Ba em sẽ không nhìn ra gì đó chứ?”
“Nhìn ra liền nhìn ra đi, sớm hay muộn vẫn là phải nói.” Diệp Tuệ chả sao cả mà cười.
“Chỉ là nếu thật biết rồi, anh như vậy quá không chính thức nha, đi nhà em chỉ mua một quả dưa hấu.” Ngụy Nam có chút buồn rầu, “Nếu không thì lại tới chỗ nào đó mua 2 bình rượu.”
“Mua rượu cái gì, ba em lái xe, không uống rượu, lại nói trên con phố này chỉ có nhà em là có cái tiệm, đi chỗ nào mà mua hả? Đi thôi, không sao, giờ lại không bảo anh cầu hôn.” Diệp Tuệ lên xe, chở theo Ngụy Nam trở về.
Ngụy Nam vẫn luôn được hoan nghênh ở Diệp gia, anh cũng rất yêu đến đây, ở Diệp gia tự tại giống như nhà mình vậy.

Nhưng mà bữa cơm hôm nay ăn vào thật không quá tự tại, bởi vì Diệp Thụy Niên vẫn luôn đang nhìn anh chằm chặp, ánh mắt cũng không có hiền lành như trước, trong lòng Ngụy Nam bồn chồn lắm, ông ấy sẽ không phản đối mình với Diệp Tuệ ở cùng nhau chứ?
Cơm nước xong, Diệp Thụy Niên mở miệng nói: “Mấy đứa đều đi cách vách xem TV đi, Tuệ Tuệ, con với Tiểu Ngụy lưu lại một chút.”
Ngụy Nam kiên trì đáp ứng: “Dạ, chú.”
Lúc Ngụy Nam về nhà đã liền nói cho Diệp Chí Phi việc ba anh ấy trông thấy anh với Diệp Tuệ cùng đi đến, Diệp Chí Phi giơ tay vỗ vỗ vai Ngụy Nam, làm cái khẩu hình “cố lên”.

Ngụy Nam từng lên chiến trường lửa đạn liên miên, từng đối mặt với kẻ bắt cóc cùng hung cực ác, lại cũng không có khẩn trương như lần này, giờ phút này chỉ có thể cúi đầu giúp đỡ cùng nhau dọn bàn với Diệp Tuệ.
Diệp Thụy Niên đưa điếu thuốc cho Ngụy Nam, Ngụy Nam cự tuyệt, chính ông cầm lấy điếu thuốc, Ngụy Nam nhanh chóng cầm hộp diêm qua châm cho ông.
Diệp Thụy Niên nhả ra một hơi khói, nói: “Mấy đứa đều đừng dọn, ngồi xuống nói chuyện một lát.

Có phải hai đứa đang nói yêu đương không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi