LẠI THẤY 1982 (HỰU KIẾN 1982)



Diệp Tuệ với Ngụy Nam đều ngồi xuống, Ngụy Nam nhìn Diệp Tuệ một cái, nói: “Đúng vậy, chú, con với Diệp Tuệ ở cùng nhau.”
Diệp Thụy Niên thở dài, tầm mắt đổi tới đổi lui trên mặt bọn họ, phiền muộn nói: “Chú cứ cảm thấy Tuệ Tuệ còn nhỏ, không nghĩ tới cũng đến tuổi đàm hôn luận gả rồi.”
Diệp Tuệ mở miệng nói: “Ba, con kết hôn còn sớm đâu, ít nhất cũng phải tốt nghiệp đại học mới được.”
Diệp Thụy Niên nghe câu đó mới thoáng vui vẻ gật gật đầu: “Vậy còn có ba bốn năm có phải không?”
Diệp Tuệ không khỏi cười: “Ít nhất là ba năm.”
Diệp Thụy Niên nói với Ngụy Nam: “Tiểu Ngụy à, Tuệ Tuệ rất sớm đã không còn mẹ, con bé vẫn luôn đặc biệt hiểu chuyện, giúp đỡ chăm sóc em trai với cái nhà này, từng chịu rất nhiều khổ.

Chú thua thiệt con bé rất nhiều, trước kia điều kiện trong nhà không tốt, cái gì cũng không có, giờ vừa mới tốt lên chút, con bé lại lớn, chú sợ không kịp bồi thường con bé.”
Diệp Tuệ nghe ba nói mà bắt đầu có chút thương cảm, liền nói: “Ba, con không cần bồi thường cái gì, con cảm thấy như này đã rất tốt.”
Diệp Thụy Niên giơ tay lên vẫy vẫy, nói: “Tuệ Tuệ là mệnh yêu quan tâm, người trong nhà cũng đều thích ỷ lại con bé.

Chú sợ nó quá vất vả, hi vọng tương lai con bé tìm một đối tượng có thể gánh nhiều chút cho con bé, công việc của Tiểu Ngụy con quả thật không ở trong phạm vi cân nhắc của người làm cha là chú đây.

Nhưng chú tôn trọng lựa chọn của Tuệ Tuệ, quyết không để con bé chịu nửa phần ấm ức, cho nên chú chỉ có thể yêu cầu con đừng để con bé chịu ấm ức.”
Ngụy Nam nghe mà trong lòng cảm động một trận, anh chân thành gật đầu: “Chú, con nhất định sẽ không để cô ấy chịu nửa phần ấm ức.”

“Ba.” Mũi Diệp Tuệ có chút chua, không nghĩ tới ba lại suy nghĩ thay cô như vậy.
Diệp Thụy Niên nhìn con gái: “Nói yêu đương liền quang minh chính đại mà nói, không cần lén lút, cũng không phải không gặp được người, miễn cho chọc người ta nhìn rồi nói con nhà chúng ta không gia giáo.

Có điều nếu còn chưa thể kết hôn, thì giai đoạn nói yêu đương liền phải cẩn thận chút, nói thêm mấy năm cũng được, lâu ngày thấy lòng người, mới biết được song phương có hợp hay không.” Ông lại quay sang nói với Ngụy Nam: “Tiểu Ngụy à, chú coi như là nhìn con lớn lên, con với Chí Phi là bạn tốt, trên nhân phẩm chắc chắn không có vấn đề, nhưng mà làm rể nhà chú thì còn phải khảo sát một chút, đừng có tưởng như này đã có thể dễ dàng mà cưới con gái chú về, con mà làm không hợp cách, chú vẫn là sẽ phản đối.”
Da đầu Ngụy Nam căng chặt, cúi đầu nói: “Chú, chú yên tâm, con nhất định dựa theo yêu cầu của chú mà làm.”
Diệp Thụy Niên gật gật đầu, không nói nữa.
Diệp Tuệ đưa tay nhéo tay Ngụy Nam một chút tỏ vẻ an ủi: “Ba, không có chuyện khác nữa nhỉ? Mọi người đều đi cách vách xem TV đi.”
Ngụy Nam nhanh chóng nói: “Anh rửa chén giúp em.”
“Đừng, anh vừa mới xuất viện đó, không thể làm việc, đi nghỉ ngơi đi.

Đi gọi Tiểu Văn Tiểu Võ tới hỗ trợ giúp em.” Diệp Tuệ nói.
Ngụy Nam nào dám chỉ huy cậu em vợ tương lai: “Không sao, đây cũng không phải việc gì nặng nhọc, anh có thể làm, anh giúp em đi.”
Diệp Thụy Niên nhìn bọn họ lôi kéo, cũng chẳng quản, mà đứng dậy đi sang cách vách.

Chỉ chốc lát sau Lưu Hiền Anh lại đây, nói muốn giúp đỡ rửa chén, Diệp Tuệ không cho bà làm, bà bầu lớn nhất, nào có thể để bà làm việc, Lưu Hiền Anh chỉ có thể trở về gọi Tiểu Vũ tới, thế này mới đổi Ngụy Nam ra được.
Ngụy Nam có chút sợ nhạc phụ tương lai, không dám ngủ lại ở bên này, muốn đi về, Diệp Tuệ cố ý dẫn anh tới đây, sao có thể để anh trở về, nên động viên Diệp Chí Phi giữ anh lại.

Một đám người trẻ tuổi hóng mát tán gẫu ở trên sân thượng, Doãn Văn Doãn Võ mang theo đàn ghi-ta đàn hát trên mái nhà, phấn hoa nở ra ban đêm tản mát ra từng trận hương thơm, đây là một ban đêm yên tĩnh thơm ngát cỡ nào chứ, Diệp Tuệ chỉ cảm thấy tất cả âm u bao phủ trong lòng đều tan thành mây khói, từ nay về sau, cuộc đời của cô hẳn sẽ không có khuyết điểm nhỉ.
Sáng sớm hôm sau Diệp Tuệ thức dậy, phát hiện Ngụy Nam dậy còn sớm hơn cô, chạy nhanh chạy chậm đi qua: “Sao anh dậy rồi?”
Ngụy Nam nhỏ giọng nói: “Từ nay về sau thân phận của anh ở nhà em không còn giống thường nữa, đương nhiên không thể tùy tiện như hồi trước vậy, lỡ mà lưu lại cái ấn tượng không tốt cho ba em thì làm sao giờ?”
Diệp Tuệ không nhịn được cười: “Ba em sẽ không để ý cái chi tiết nhỏ này.

Không thì anh đi theo mua đồ ăn với em đi, dù sao thì đi làm còn sớm mà.

Ăn sáng rồi lại về.”
“Được.”
Vì thế, một ngày này liền bắt đầu từ Ngụy Nam bồi Diệp Tuệ dạo chợ, Diệp Tuệ đưa Ngụy Nam tới đơn vị, lúc về nhớ tới Vương Thải Nga, hôm qua chị ấy hẳn là cũng không có việc gì nhỉ, chờ tối nay chị ấy tới lấy hàng liền biết.
Về nhà, người nhà đang thảo luận cái gì đó, vừa hỏi, mới biết được ngày mai Tiểu Tuyết muốn đi trong tỉnh tham gia trận đấu cờ vây, thầy của Tiểu Tuyết hỏi trong nhà có cần người bồi Tiểu Tuyết đi thi đấu không.

Đây là có thể đi cũng có thể không, trong nhà đều đang thương lượng có muốn đi hay không, nếu muốn đi thì ai đi cùng đây.
Diệp Tuệ hỏi Tiểu Tuyết: “Có giáo viên nữ dẫn đội không?”
“Không có.” Tiểu Tuyết lắc đầu nói.

“Vậy có các nữ kỳ thủ khác không?”
Tiểu Tuyết nói: “Cũng không có.”
Diệp Tuệ nói: “Chị đưa em đi.” Nếu như Tiểu Tuyết là bé trai, cô cũng liền không cần lo lắng, nhưng con bé là bé gái duy nhất, lại nhỏ như vậy, đương nhiên không thể để con bé đi một mình được.
“Cám ơn chị Tuệ!” Tiểu Tuyết mừng chết được, vốn thầy nói cũng có thể không để người nhà bồi, nhưng cô bé vẫn là hi vọng có người nhà đi cùng, dù sao cũng là lần đầu tiên ra xa nhà.
“Cám ơn Tiểu Tuệ.” Lưu Hiền Anh đặc biệt cảm kích Diệp Tuệ, lẽ ra phải là bà đi cùng, nhưng mà bà có đang có thai, lại là ba tháng đầu, đi ra ngoài thì thiệt sự không quá tiện.
Diệp Tuệ cười nói: “Tiểu Tuyết cố lên, tranh thủ sớm ngày trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp.”
Chạng vạng Vương Thải Nga tan tầm đi lại đây lấy hàng, Diệp Tuệ phát hiện khóe mắt chị đều xanh cả, hiển nhiên là đã lại bị đánh, vội hỏi là chuyện gì xảy ra.

Vương Thải Nga cười khổ một chút: “Hôm qua là sinh nhật mẹ chị, buổi tối chị về ăn cơm, thằng chồng chị cũng tới luôn, gã lại say khướt, đập bàn ăn trong nhà, chị đánh một trận với gã.”
“Vậy chị không sao đó chứ?” Vẻ mặt Diệp Tuệ ngạc nhiên, không nghĩ tới một trận này rốt cuộc vẫn là không tránh được, vạn hạnh là Vương Thải Nga không có nghĩ không thông mà tự sát, chị ấy còn dũng cảm đi phản kháng.
Vương Thải Nga đưa tay che mắt: “Không sao, chị cũng không để gã ngon nghẻ.

Lần này chị không thể không ly hôn!”
Diệp Tuệ nói: “Thế vẫn là ly đi, đây là đồ bệnh thần kinh, ai chịu nổi chứ.”
Vương Thải Nga chém đinh chặt sắt nói: “Ừ, nhất định phải ly, ai tới khuyên cũng vô dụng.”
Diệp Tuệ nói cho chị việc chính cô muốn đi tỉnh thành mấy ngày, về sau đi tới lấy hàng liền trực tiếp đi tìm Lưu Hiền Anh.
Ngày hôm sau, Diệp Tuệ thu dọn hành lý đơn giản, đi tỉnh thành với Tiểu Tuyết.

Lần này người dẫn đội là viện trưởng Vương Kiến Lương của Kỳ viện Nam Tinh, ông phi thường nhiệt tình với Diệp Tuệ, cố khen lấy khen để tiến bộ cùng thiên phú của Tiểu Tuyết, còn hàn huyên rất nhiều chuyện về phương diện cờ vây với cô.

Diệp Tuệ không quá hiểu về cờ vây, thông qua tán gẫu với viện trưởng Vương mới dần dần biết một ít.

Đương nhiên, viện trưởng Vương cũng không phải chỉ có khích lệ không thôi, cũng nhắc tới không ít vấn đề, như là Tiểu Tuyết so với các kỳ đồng khác thì cất bước có hơi trễ, hơn 9 tuổi mới bắt đầu học cờ, dù cho là có thiên phú, nhưng nếu muốn có cái thành tựu trên cờ vây thì vẫn là phải tốn sức lực thật lớn để luyện tập mới được.

Đương nhiên, nếu như bồi dưỡng thật tốt, khả năng trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp phi thường lớn, còn phải xem trong nhà là tính thế nào, có nguyện ý để Tiểu Tuyết đi con đường kỳ thủ chuyên nghiệp này không.
Diệp Tuệ tinh tế nghiền ngẫm một chút, hiểu rõ ý tứ của viện trưởng Vương, chính là thời gian học cờ của Tiểu Tuyết hơi ít, chân chính muốn học cờ, thì mỗi ngày ít nhất phải luyện tập hơn 6 tiếng, cần không ngừng mà học đánh cờ, luyện tập, dù cho có thiên phú, nhưng cũng cần mồ hôi cùng nỗ lực mới được.

Cái này có nghĩa là, nếu như thật muốn đi con đường kỳ thủ chuyên nghiệp này, việc học của Tiểu Tuyết liền phải nhường bước, vì học cờ mà dọn ra thời gian.
Đây là một việc lớn, chuyện liên quan tới tiền đồ của Tiểu Tuyết, Diệp Tuệ không thể làm chủ, đầu tiên phải trưng cầu ý kiến của chính Tiểu Tuyết, còn phải trưng cầu ý kiến của trong nhà.

Kỳ thủ chuyên nghiệp là hầm ra được trong khổ luyện, nhưng mà Tiểu Tuyết mới lên tiểu học, chẳng lẽ liền phải bỏ học để học cờ sao? Diệp Tuệ không khỏi nhớ tới Đinh Tuấn Huy đánh snooker, cậu ấy là sơ nhị đã bỏ học, sau này thành tuyển thủ snooker đứng đầu, cái nhìn của thế nhân đối với cậu ấy vẫn là hai loại cực đoan.


Làm giáo viên dạy học mấy thập niên, Diệp Tuệ cũng rất do dự, cô vẫn luôn cảm thấy bằng cấp rất quan trọng.
Có điều Diệp Tuệ không có đi hỏi ý kiến của Tiểu Tuyết ngay, cái quan trọng nhất trước mắt của con bé chính là an tâm chuẩn bị thi đấu.

Trận đấu lúc này đây là quy mô toàn tỉnh, Tiểu Tuyết nói, có thể lấy được top 3 của tỉnh là có thể thăng cấp làm nghiệp dư cấp 6, trên thực tế thì trận đấu cấp bậc như này cũng không thể định là nghiệp dư cấp 6, viện trưởng Vương nói là top 3 của tỉnh tương đương với trình độ nghiệp dư cấp 6, muốn định cấp thì còn phải tham gia cuộc thi cờ vây mang tính toàn quốc hoặc là thi định cấp, khoảng cách giữa nghiệp dư cấp 5 với nghiệp dư cấp 6 là phi thường lớn.
Thi tỉnh chia làm thi tổ với thi cá nhân, lấy thành tích thi cá nhân để chấm điểm nhóm.

Tiểu Tuyết kỳ phùng địch thủ, có vẻ rất hưng phấn, một đường phá năm quan trảm sáu tướng, thuận lợi vào trận chung kết tổ thiếu niên, hơn nữa, cuối cùng còn lấy được quán quân, điểm ấy làm Diệp Tuệ dị thường giật mình, Tiểu Tuyết cầm quán quân cứ như là lấy đồ trong túi mình vậy, nói lấy tới liền lấy tới.
Lúc đó Diệp Tuệ chính mắt chứng kiến kết quả này, Tiểu Tuyết thi đấu xong, ngay trước mặt mọi người không che giấu chút nào mà hắt xì một cái, trận đấu này đánh tới hơn 2 tiếng, làm con bé mệt muốn chết rồi.

Diệp Tuệ ôm Tiểu Tuyết hưng phấn đến không xong: “Tiểu Tuyết, em lấy quán quân, em muốn làm gì, muốn cái gì, chị đều đáp ứng em.”
Tiểu Tuyết chớp mắt một chút: “Em muốn đi ngủ.”
Diệp Tuệ cười: “Vậy quay đầu tới khách sạn ngủ.”
Nhưng mà muốn ngủ còn chưa có dễ như vậy, viện trưởng Vương phi thường kích động, đây là lần thành tích tốt nhất từ trước tới nay của Kỳ viện Nam Tinh, ông dẫn theo Tiểu Tuyết đi bái phỏng các sư phụ của Hiệp hội cờ của tỉnh, vừa có ý tứ khoe khoang hàm súc, cũng có ý tứ hàm súc để Tiểu Tuyết đi tạo ấn tượng, về sau nếu Tiểu Tuyết đi con đường kỳ thủ chuyên nghiệp, thì các lão tiền bối giới cờ vây này cũng có thể vì cô bé mà trợ lực một phen, đây coi như là kiêu ngạo của tỉnh họ, về sau tham gia cuộc thi phạm vi toàn quốc Tiểu Tuyết cũng là lực lượng kiên trung.

Quả nhiên, các sư phụ Hiệp hội cờ của tỉnh đều rất thân cận với Tiểu Tuyết, cổ vũ cô bé học cờ cho giỏi, tranh thủ sớm ngày định cấp, cái định cấp này, là chỉ cuộc thi định cấp kỳ thủ chuyên nghiệp.
Lần này Tiểu Tuyết thi đấu lấy được quán quân của tổ thiếu niên, ban tổ chức phát 200 tệ tiền thưởng, đây cũng không phải là một con số nhỏ.

Sau khi Tiểu Tuyết lấy được tiền thưởng thì giao cho Diệp Tuệ, cười tủm tỉm nói: “Chị Tuệ, em cũng có thể kiếm tiền.”
Diệp Tuệ trăm mối cảm xúc ngổn ngang mà nhận lấy tiền: “Tiểu Tuyết giỏi quá, ngày mai chúng ta đi mua chút quà cho mẹ với Tiểu Vũ.”
“Em muốn mua quà cho tất cả mọi người.” Tiểu Tuyết kiên trì nói.
“Được, thật sự là một đứa bé tốt.” Diệp Tuệ xoa xoa đầu cô bé, “Đi thôi, về đi ngủ.”
Mãi cho tới lúc trở về nhà, Diệp Tuệ cũng không có đề cập chuyện học cờ với Tiểu Tuyết.

Người nhà biết được tin Tiểu Tuyết lấy quán quân thì đều cao hứng đến hỏng, trong nhà ra một quán quân tỉnh, ai mất hứng chứ?
Chờ cao hứng qua rồi, Diệp Tuệ gọi Tiểu Tuyết, ba với dì tới, cùng nhau thương lượng chuyện học cờ của Tiểu Tuyết..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi