LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi chắc chắn hai cô gái ở trong xe an toàn, Lâm Mộc mới đi lên trước.  

Đèn xe chiếu rọi phía trước, Lâm Mộc bước tới gần khu vực tắc đường, phát hiện ra trong xe không có một ai.   

Advertisement

Lâm Mộc nhảy lên nóc một con xe rồi quan sát tình hình.  

Nương theo ánh sáng của đèn xe, Lâm Mộc phát hiện dòng xe phía trước không có người sống sót, chỉ còn một số thi thể chẳng còn nguyên vẹn.  

Trong lòng anh không khỏi chấn động.  

Dẫu anh là một tu sĩ, khi trước cũng được sinh ra và lớn lên trong thời kỳ hòa bình, nào nhìn thấy những cảnh tượng khủng khiếp như này?  

“Không thể khơi thông đường rồi!” Lâm Mộc lẩm bẩm.  

Nếu chỉ có vài chiếc xe chắn đường, anh hoàn toàn có thể di chuyển chúng, nhưng hàng xe ách tắc phía trước quá nhiều, di chuyển hết chuỗi xe này là điều không thực tế.  

Lâm Mộc thầm đoán, có lẽ Thú biến dị tấn công xe khiến tắc đường, sau đó những con xe khác chạy tới đây không thể tiến lên phía trước, tạo nên một dòng xe tắc đường dài tít tắp như vậy, cuối cùng chính nơi anh đang đứng cũng xuất hiện Thú biến dị, người trong xe đều bỏ chạy tán loạn, ai chạy không thoát thì để lại những thi thể thiếu hụt các bộ phận đằng kia.  

Lâm Mộc không dám rời xa Trần Uyển Nhi và Lâm Lê quá lâu, kiểm tra tình hình xong, anh nhanh chóng nhảy khỏi nóc xe, quay về xe của mình.  

Trong buồng xe.  

“Lâm Mộc, tình hình sao rồi?” Trần Uyển Nhi thấy Lâm Mộc đi về, lập tức hỏi.  

“Tình hình không lạc quan lắm, chắc xe của chúng ta không chạy tiếp được rồi.” Lâm Mộc khẽ lắc đầu.  

“Vậy... vậy phải làm sao?” Hai cô gái đều vô cùng lo lắng. Chắc chắn tình huống bây giờ vô cùng tồi tệ!  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi