Ba người đi xuyên qua rừng cây, Lâm Mộc lấy di động ra soi đường, xung quanh vẫn là một mảng đen thui chết chóc, chỉ có bóng cây màu đen, và tiếng bước chân, tiếng hô hấp của chính họ, mọi thứ tĩnh lặng đến đáng sợ.
Lâm Mộc chẳng những phải di chuyển lên trước, còn phải duy trì cảnh giác mọi lúc mọi nơi, đề phòng Thú biến dị bất ngờ lao tới tấn công.
Dù sao người trong dãy xe ban nãy cũng bị Thú biến dị công kích, rất có khả năng Thú biến dị còn ở xung quanh đây.
Advertisement
Gầm!
Ba người mới đi bộ được hơn mười phút đã nghe thấy tiếng gầm rú, một con Thú biến dị đang ẩn núp trong tàng cây gần đó bỗng nhào ra.
“Á á!” Trần Uyển Nhi và Lâm Lê sợ hãi thét lên.
Đến Lâm Mộc cũng giật thót trước sự xuất hiện của Thú biến dị.
“Cút!” Đối mặt với con Thú biến dị đang lao tới, một tay Lâm Mộc đẩy hai cô gái ra sau lưng mình, tay còn lại lưu chuyển nội lực rồi tụ thành quyền nện về phía trước.
Rầm!
Thú biến dị bị nện trúng, lập tức ngã lăn về phía sau.
“Cực Băng Chưởng!”
Một Chưởng Ấn màu trắng đánh mạnh lên người Thú biến dị.
Trúng đòn, Thú biến dị đập mạnh vào cái cây phía sau, lập tức bỏ mạng.
Giải quyết xong con thú, Lâm Mộc thở phào nhẹ nhõm.
Điều khiến anh lo lắng nhất chính là chạm trán với Thú biến dị cường đại đến mức anh đối phó không nổi.
May sao thực lực của con Thú biến dị này khá bình thường.
“Nơi này không thể ở lại lâu. Mau đi thôi!” Nói rồi Lâm Mộc kéo hai cô gái lao nhanh về phía trước.
Cánh rừng này nằm gần đường quốc lộ ban nãy, Lâm Mộc đoán những thi thể ban nãy là nạn nhân của đám Thú biến dị ẩn náu trong rừng chạy ra tấn công.
Ba người bật đèn di động lên để chạy trong rừng cây, cảm giác căng thẳng bao trùm không gian.
Đám người Lâm Mộc nhanh chóng chạy xuyên qua cánh rừng nhỏ.
“Đằng kia có vài căn nhà.” Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn về nơi xa.
“Sao tụi tôi không thấy nhỉ?” Trần Uyển Nhi và Lâm Lê không nhìn ra thứ gì ở phía trước, trời quá tối, vầng trăng còn bị mây đen che khuất.
“Tôi là Tu Hành Giả, đương nhiên có thể phóng tầm mắt xa hơn hai người, căn nhà phía trước lại lớn như vậy, tôi thấy rõ rồi, chúng ta qua đó trước đi.” Lâm Mộc nói rồi dẫn hai cô gái đi về hướng căn nhà.
Đi đường lúc đêm khuya quá nguy hiểm, trước tiên phải tạm dừng chân đã.
Lâm Mộc định bụng tìm một căn nhà để nghỉ ngơi, ngày mai sẽ nghĩ cách giải quyết.
Ba người băng qua một cánh đồng, sau đó tới một căn nhà cũ có hai lầu.
Lâm Mộc bước lên trước gõ cửa.
“Xin chào, chúng tôi chạy nạn qua nơi này, trời đã tối rồi, có thể xin ở nhờ một đêm không?”