LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Có ai không?” Lâm Mộc gõ cửa vài lần nhưng chẳng có ai trả lời.  

“Lâm Mộc, dẫu trong nhà có người cũng chẳng dám ra mở cửa trong tình hình đáng sợ như hiện nay đâu.” Trần Uyển Nhi nói.  

“Bỏ đi, tìm nơi khác vậy.”  

Advertisement

“Đằng kia có một Miếu thờ, chúng ta qua đó đi.” Lâm Mộc nhìn trái ngó phải, bỗng phát hiện ra Miếu thờ ở phía xa xa.  

Miếu thờ này rất cũ kỹ, hình như không còn người quản lý.  

Lâm Mộc dẫn hai cô gái vào trong Miếu.  

Anh soi đèn điện thoại kiểm tra một vòng, xác nhận trong Miếu không có Người biến dị và Thú biến dị.  

Sau đó, Lâm Mộc phát hiện ra một bóng người đang co mình trong góc tối.  

Lâm Mộc nhìn kỹ, hóa ra là một cô nhóc chừng mười sáu – mười bảy tuổi.  

“Người biến dị?” Lâm Mộc nâng cao cảnh giác.  

Cả người cô nhóc kia khẽ run lên, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc.  

Mắt cô bé không có màu đỏ, Lâm Mộc thở phào một hơi.  

Cô nhóc thấy đôi mắt Lâm Mộc hoàn toàn bình thường, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.  

Cục diện hỗn loạn bây giờ, có ai mà không kiêng dè đối phương, chỉ sợ gặp phải Người biến dị.  

Dẫu sao Lâm Mộc cũng là Tu Hành Giả, đụng độ với Người biến dị còn có khả năng đối phó, còn cô nhóc kia một khi gặp phải Người biến dị thì chỉ có đường chết mà thôi.  

“Nhóc là người dân sống gần đây sao?” Lâm Mộc nhìn cô bé hỏi.  

Cô nhóc khẽ gật đầu, cả người vẫn run rẩy.  

“Đừng sợ, bọn anh là người qua đường, muốn nghỉ ngơi ở nơi này tạm một đêm.” Lâm Mộc nói.  

Trần Uyển Nhi và Lâm Lê nghe thấy tiếng động cũng chạy tới.  

“Em gái nhỏ, sao em lại ở nơi này một mình thế? Người nhà em đâu? Sao không ở yên trong nhà?” Trần Uyển Nhi bước lên trước hỏi.  

“Ba mẹ em đi làm thuê ở bên ngoài, trong nhà chỉ còn bà nội...  bà nội...”  Nói tới đây, cô nhóc kia lại bật khóc.  

Trần Uyển Nhi và Lâm Lê bước lên ôm cô nhóc an ủi.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi