LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Mộc nói vậy cũng để phát tín hiệu cho mọi người biết trên người anh không có vũ khí Thiên Giai.  

<

Dứt lời, Lâm Mộc giậm chân nhảy lên võ đài.  

Advertisement

“Cao Thạch, lên đài đi!” Lâm Mộc nói giọng âm vang.  

“Hừ, lên thì lên!” Cao Thạch dứt khoát lên võ đài.  

Nếu Lâm Mộc đã thừa nhận bảo đao lợi hại kia không còn ở trong tay anh thì Cao Thạch yên tâm rồi.  

Đâu riêng gì anh ta, Thanh tra Lỗ và Liễu Vô Song cũng thấy nhẹ nhõm hẳn.  

Sau khi hai đối thủ đứng trên võ đài.  

Trên đài có thêm một nhân viên quản lý đứng ra làm Trọng tài phân xử.  

Trùng kích Bảng chiến thần đều cần có Trọng tài phân xử giám sát trận đấu.  

Trọng tài phân xử nói: “Lâm Mộc thách đấu người xếp thứ chín trong Bảng Chiến Thần, cả hai đối thủ đều có mặt trên đài rồi, bắt đầu thôi!”  

“Cao Thạch, ra tay đi, tôi nhường anh  trước, bằng không, đến cơ hội ra tay anh cũng chẳng có.” Lâm Mộc bình tĩnh nói.  

“Hừ!” Cao Thạch hừ lạnh một tiếng rồi rút ra chiến đao. Nội lực của Linh Phách Cảnh đỉnh phong rót vào vũ khí, sau đó Cao Thạch giậm chân mạnh một cái, chiến đao chém về phía Lâm Mộc.  

“Cao Thạch, tình hình hôm nay không còn giống ngày ở Lạc Thần Cốc nữa rồi!”  

“Phong Lôi Đao Quyết!” Thất Tinh Đao trong tay Lâm Mộc mang theo uy năng cường đại oanh kích về phía Cao Thạch.  

Lần giao đấu với Cao Thạch ở Lạc Thần Cốc, trước khi dùng tới vũ khí Thiên Giai, quả thực Lâm Mộc vô cùng chật vật.  

Giờ đây anh đã tiến lên Linh Phách Cảnh đỉnh phong, thực lực theo đó cũng tăng vọt.  

“Quả nhiên Lâm Mộc lên Linh Phách Cảnh đỉnh phong rồi!” Đám người vây xem dưới đài đều cảm nhận được khí tức của Linh Phách Cảnh đỉnh phong.  

Trước khi tới đây, ai cũng ngầm đoán ra, Lâm Mộc dám gửi lời thách đấu thì chắc chắn đã đột phá cảnh giới.  

Trong lúc mọi người xôn xao bàn tán, hai đòn công kích trên đài đã va chạm vào nhau.  

Ầm!  

m thanh đinh tai nhức óc vang lên, cuồng phong cùng khí lưu tàn sát bừa bãi.  

Mặt Cao Thạch bỗng biến sắc, cả người bị xung kích giật lùi về sau, cho đến khi cánh tay chấn động tới tê dại.  

Khi ở Lạc Thần Cốc, Cao Thạch có thể chiếm được thế thượng phong bởi ngày ấy anh ta có lợi thế chênh lệch một cảnh giới nhỏ.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi