LÂM MỘC BÁO THÙ

Ở một nơi khác.  

<

Về đến nơi ở của mình, Lâm Mộc và Lăng Hiên tách ra.  

Anh định bụng thu dọn chút đồ để sáng mai xuất phát.  

Advertisement

Di động Liên minh của anh bỗng reo chuông, là tin nhắn của Mục nghị trưởng: Lâm Mộc, đến Sảnh nghị sự Liên Minh một chuyến, Phó minh chủ Hồ muốn gặp cậu.  

Lâm Mộc vô cùng kinh ngạc.  

“Phó minh chủ Hồ muốn gặp mình vì chuyện gì nhỉ?”  Lâm Mộc vừa căng thẳng vừa mong chờ.  

Đây là Phó minh chủ Hồ triệu kiến riêng đấy nhé, khi trước anh chưa có cơ hội được gặp ông cụ, chỉ nhìn thấy ông cụ từ xa trong Thi đấu tuyển chọn thôi.  

Lâm Mộc vô cùng tò mò, nhưng không hỏi gì nhiều, chỉ gửi lại tin nhắn cho Mục nghị trưởng: Được ạ.  

Sau đó anh rời khỏi nơi ở.  

Sảnh nghị sự Liên Minh.  

Lâm Mộc đi từ ngoài cửa vào sảnh.  

“Chào Mục nghị trưởng, chào Phó minh chủ Hồ!” Lâm Mộc hành lễ.  

Đối mặt với Phó minh chủ Hồ, Lâm Mộc hơi hồi hộp.   

Phó minh chủ Hồ ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc: “Lâm Mộc, chúc mừng cậu tiến lên vị trí thứ nhất trên Bảng Chiến Thần, số người có vinh dự đứng đầu bảng không nhiều, hơn nữa, cậu còn phá kỷ lục là người trùng kích nhanh nhất kể từ khi gia nhập liên minh!”  

“Cảm ơn Phó minh chủ Hồ đã chúc mừng!” Lâm Mộc hành lễ.  

“Lâm Mộc, biểu hiện của cậu cực kỳ sáng chói, tốc độ trưởng thành của cậu trên con đường tu luyện cũng vô cùng nhanh, có thể xem như một thiên tài, liên minh quyết định hỗ trợ cậu chút tài nguyên đặc biệt, nói xem, cậu cần thứ gì?” Phó minh chủ Hồ nhìn Lâm Mộc nói.  

Lâm Mộc ngẩn người, còn có chuyện tốt như này sao? Lời của Phó minh chủ Hồ khiến anh vừa bất ngờ lại vui mừng.  

Không ngờ trùng kích lên đầu bảng, chẳng những nhận được tiền thưởng, còn có cơ hội chủ động đề đạt nguyện vọng với Phó Minh chủ?  

Việc anh công khai thách đấu trên Kênh cộng đồng của liên minh quả thực rất phô trương. Bây giờ nghĩ lại, đôi khi phô trương một chút lại có lợi.  

Vàng cũng cần phải tỏa sáng mới được chú ý.  

“Phó minh chủ Hồ, tôi... tôi có thể đề đạt bất cứ tài nguyên gì mình muốn sao?” Lâm Mộc kìm lòng không đặng hỏi.  

“Nói đi, chỉ cần không quá khoa trương.” Phó minh chủ Hồ nói.  

Lâm Mộc trầm mặc vài giây mới mở miệng: “Phó minh chủ Hồ, bây giờ tu vi của tôi là Linh Phách Cảnh đỉnh phong, chướng ngại vật lớn nhất đang chắn trước mặt chính là đại bình cảnh của cảnh  giới này, nếu hỏi tôi cần gì nhất, vậy chắc chắn là.... Bồi Nguyên Đan!”   

Vốn dĩ Lâm Mộc không định nói ra mong muốn này, dù sao Bồi Nguyên Đan cũng vô cùng đắt đỏ, nhưng Phó minh chủ Hồ kêu anh đề đạt nguyện vọng thì nên thẳng thắn bày tỏ, không cần phải giấu điều chi.  

Bồi Nguyên Đan chính là thứ mà anh khao khát có được nhất bây giờ.  

“Bồi Nguyên Đan!” Mục nghị trưởng và Phó minh chủ Hồ ngẩn người.  

Sau đó Mục nghị trưởng cười khổ: “Lâm Mộc, một viên Bồi Nguyên Đan có giá trị một trăm vạn Liên minh tệ, sở dĩ liên minh niêm yết giá cao như vậy, là bởi vì cả liên minh cũng chỉ có vài viên, nguyện vọng của cậu.... chỉ e hơi khó đáp ứng.” Phó minh chủ Hồ nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi