Phó minh chủ Hồ cũng nói: “Lâm Mộc, nếu tài nguyên chỉ có giá trị tầm ba mươi hay năm mươi vạn, tôi có thể tự quyết định, nhưng Bồi Nguyên Đan cao tới một trăm vạn, một mình tôi không có quyền quyết định, hơn nữa toàn liên minh cũng chỉ còn ba viên đan dược này thôi!”
<
Lâm Mộc lập tức giải thích: “Mục nghị trưởng, Phó minh chủ Hồ, tôi chỉ nói ra tài nguyên mà tôi cần bây giờ, không phải mong chờ liên minh nhất định phải tặng Bồi Nguyên Đan cho tôi, tôi có thể dựa vào thực lực bản thân để kiếm tiền và đổi tài nguyên này!”
“Đúng rồi, nếu tôi nhớ không nhầm thì dạo trước chính cậu đã đổi một viên Bồi Nguyên Đan nhỉ? Không còn trong tay cậu sao?” Phó minh chủ Hồ nhìn Lâm Mộc hỏi.
Một viên Bồi Nguyên Đan có giá trị quá đắt đỏ, Phó minh chủ Hồ biết rõ ai đổi tài nguyên này cũng chẳng có gì là lạ.
Lâm Mộc cười lúng túng: “Không giấu gì Phó minh chủ Hồ, sau khi đổi Bồi Nguyên Đan, tôi đã tặng cho Sư huynh tôi rồi!”
Phó minh chủ Hồ vỡ lẽ: “Thảo nào dạo trước Thẩm Trạch Thiên đột phá lên Kết Đan Cảnh, hóa ra là phục dùng Bồi Nguyên Đan!”
Mục nghị trưởng không khỏi cảm khái: “Lâm Mộc, cậu ra tay hào phóng thật, một viên Bồi Nguyên Đan có giá trị tới một trăm vạn Liên minh tệ, cậu lại đành lòng quy đổi rồi tặng cho Sư huynh mình. Dù quan hệ có tốt tới đâu, tặng một món quà hậu hĩnh dường ấy cũng khiến người ta không thể tưởng tượng được!”
Tài nguyên trân quý như vậy, cả liên minh cũng phải cân nhắc kỹ cách sử dụng sao cho hợp lý, Lâm Mộc nhận được bảo vật này lại cam tâm tình nguyện tặng người khác, hỏi sao Mục nghị trưởng và Phó minh chủ Hồ không kinh ngạc cho được!
“Sư huynh giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi chỉ muốn giúp anh ấy hoàn thành tâm nguyện mà thôi!” Lâm Mộc giải thích.
“Lâm Mộc, liên minh rất cần những người trọng tình trọng nghĩa như cậu, cậu xứng đáng để liên minh giao phó chuyện lớn!”
Phó minh chủ Hồ vừa nói vừa đứng dậy, ánh mắt ông cụ nhìn Lâm Mộc đã có chút đổi thay.
Thiên tài vốn hiếm có khó tìm, thiên tài trọng tình trọng nghĩa càng đáng trân quý!
Phó minh chủ Hồ bước tới, nhìn Lâm Mộc ở khoảng cách gần: “Lâm Mộc, khi trước cậu đổi Bồi Nguyên Đan, chắc hẳn tiêu phí rất nhiều Liên minh tệ, chỉ e bây giờ số tiền cậu còn xa lắc xa lơ con số một trăm vạn kia nhỉ?”
“Vâng, tôi định sáng mai rời khỏi Tổng bộ của Liên minh, đến lập đội với Sư huynh tôi, cùng săn Thể biến dị kiếm Liên minh tệ.” Lâm Mộc thành thật trả lời.
Phó Minh chủ ngẩng đầu nhìn trần nhà, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Quả thực tôi không thể tự quyết định phần quà có giá trị trên trăm vạn, như này nhé, liên minh tặng cậu năm mươi vạn, coi như nửa viên Bồi Nguyên Đan, phần còn lại cậu tự nghĩ cách gom góp cho đủ, thế nào?”
“Năm mươi vạn Liên minh tệ?” Nghe tới đây, Lâm Mộc sững sờ.
Còn có chuyện tốt như này sao? Hồi nãy anh nói anh cần Bồi Nguyên Đan, nhưng không nghĩ sẽ nhận được thật.
Cho dù chỉ là phần quà nửa viên Bồi Nguyên Đan, anh cũng chẳng dám mong chờ.