*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đặc biệt sau khi đại nạn xảy ra, bà ta được Quang Minh Hội bảo vệ, quyền tự do của bà ta cũng bị hạn chế khiến cho bà ta không thể liên lạc với Trần Uyển Nhi hay là bảo vệ cho Trần Uyển Nhi.
<
Trong thời gian đó, bà ta đã lo lắng rằng con gái mình sẽ chết trong đại nạn lần này.
Advertisement
Bà ta có thù oán gì với Lâm Mộc không? Không, đó chỉ là lệnh bên trên ban xuống.
Cho nên khi gặp lại Lâm Mộc, lúc này đây, trong lòng bà ta dâng lên một loại áy náy.
...
Buổi tối, sư huynh liên lạc với Lâm Mộc, nói rằng anh ta và La Văn Thành đã trở về thành phố Bình Phụng.
Vì vậy, cả hai đã đồng ý gặp nhau tại cổng chi nhánh Liên minh của thành phố Bình Phụng.
Cửa liên minh.
Sau khi Lâm Mộc đến đây, không không bao lâu sau thì sư huynh Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành cũng xuất hiện.
“Sư huynh, La huynh!”
Lâm Mộc lập tức tươi cười chào hỏi.
“Lâm Mộc, cậu lần này quá giỏi, đánh bại được Liễu Vô Song và đứng thứ nhất trong danh sách Chiến thần của liên minh!” La Văn Thành giơ ngón tay cái lên, lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
“La huynh quá khen.” Lâm Mộc nhoẻn miệng cười.
“Sư đệ, kế hoạch kế tiếp của em là gì?” Sư huynh hỏi.
Lâm Mộc cho biết: “Em vẫn còn thiếu hai trăm lẻ tám nghìn Liên minh tệ để đổi lấy Bồi Nguyên Đan, vì vậy em dự định sẽ đi kiếm đủ Liên minh tệ trước.”
"Chỉ còn thiếu hai trăm lẻ tám Liên minh tệ? Làm sao có thể? Bồi Nguyên Đan có giá một triệu Liên minh tệ đó!" Thẩm Trạch Thiên ngạc nhiên..
La Văn Thành cũng nói: "Đúng vậy, lúc trước cậu vừa góp cho sư huynh cậu mua Bồi Nguyên Đan, gần đây lại còn tốn tiền vào việc tiến sâu vào đỉnh phong Linh Phách Cảnh, đúng ra cậu phải không còn nhiều liên minh tệ trong tay mới đúng chứ?"
“Sư huynh, liên minh thưởng cho em năm trăm nghìn liên minh tệ, nói là do em đã biểu hiện xuất sắc, em cũng kiếm được một ít liên minh tệ vì đã đứng đầu bảng Chiến thần, Vũ Nghị Trưởng cũng cho em một ít liên minh tệ nữa.” Lâm Mộc cười giải thích.
"Liên minh thưởng năm trăm nghìn liên minh tệ sao? Chết tiệt, còn có chuyện tốt như vậy?" La Văn Thành không khỏi kinh ngạc chửi thề.
Thẩm Trạch Thiên mỉm cười vỗ vai La Văn Thành: "Lão La, hâm mộ sao? Nếu cậu cũng giống như sư đệ của tôi, gia nhập liên minh chưa đầy một năm mà đã đánh bại được người đứng đầu trong danh sách Chiến Thần, vậy thì cậu cũng có thể kiếm được rất nhiều tài nguyên lớn."
"Đúng là hâm mộ nhưng tôi lại không làm được, Lâm Mộc thực sự rất tuyệt vời, tôi so với cậu ấy gia nhập liên minh lâu vậy rồi mà hiện tại tôi chỉ có thể lọt vào vị trí thứ mười trên bảng Chiến thần, nhưng cậu ấy đã là số một rồi!” La Văn Thành thở dài cảm thán.
Thẩm Trạch Thiên nhìn Lâm Mộc: "Sư đệ, trước đây anh đã nói với cậu rằng sau khi đại nạn tạm qua đi, chỉ cần biểu hiện đủ tốt thì nhất định sẽ có cơ hội kiếm được nhiều tài nguyên lớn, thế nào? Sư huynh không có lừa cậu chứ? Nếu là trước kia thì không có chuyện tốt như thế này đâu."
Ha ha, đúng vậy.” Lâm Mộc cười gật đầu.