Ra khỏi thành phố và đi ra bên ngoài đồng nghĩa với việc rời khỏi vùng an toàn, sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Chiếc xe việt dã đi qua cánh cổng lớn và rời khỏi thành phố.
Advertisement
Lâm Mộc quay đầu lại liếc mắt nhìn, tường thành sau lưng đang dần dần lùi lại.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua anh đã giao cho Phàm Thiệu đi điều tra, hiện tại anh chỉ chú ý đến việc kiếm thêm liên minh tệ.
Advertisement
Bên trong xe.
La Văn Thành đang ngồi bên cạnh nói: "Lâm Mộc, trong thời gian em không ở đây bọn anh đi dọn dẹp người biến dị ở bên ngoài và đã quy hoạch được một đường để đi lại."
Sư huynh Thẩm Trạch Thiên, người đang lái xe cũng nói: "Hôm nay chúng ta sẽ đi tới một thị trấn nhỏ, cách thành phố Bình Phụng khoảng 200 km, nơi đó đã bị thú biến dị chiếm giữ hoàn toàn, chúng ta sẽ thu dọn sạch sẽ thị trấn và sau đó sẽ tiếp tục đi theo phương hướng đó về phía trước, một đường cứ thế dọn sạch sẽ, cho đến khi nhẫn trữ vật không thể chứa thêm được nữa thì sẽ quay về thành phố."
Sau khi Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành trở về thành phố Bình Phụng ngày hôm qua, hai người họ đã trao đổi chiến lợi phẩm trong khoảng thời gian trước thành liên minh tệ, vì vậy nhẫn trữ vật hiện tại đang bị bỏ trống.
“Sư huynh, trong khoảng thời gian này hai anh có gặp phải người biến dị cấp A không?” Lâm Mộc tò mò hỏi.
“Không có, đã gặp qua cấp B +, còn cấp A thì không dễ gặp phải đâu.” Thẩm Trạch Thiên nói.
Anh ta tiếp tục: “Cho dù gặp phải người biến dị cấp A, thì có anh ở đây, việc thoát khỏi nó cũng không thành vấn đề.”
“Nếu gặp phải người biến dị cấp A + hoặc S thì sao?” Lâm Mộc nói.
La Văn Thành cười nói: “Vậy thì chỉ có thể chấp nhận số phận của bản thân là chết mà thôi.”
Sư huynh cười nói: “Sư đệ, cấp A rất khó gặp, cấp A + lại còn khó hơn, về phần cấp S, trước mắt thì liên minh chỉ mới phát hiện cấp S ở dưới đại dương, còn đất thì vẫn chưa phát hiện ra người biến dị cấp S nào, đừng lo, nếu thật sự gặp phải cấp A + thì cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận số phận của mình thôi, ra ngoài đi dọn dẹp người biến dị, vốn dĩ là rất nguy hiểm.”
“Vâng” Lâm Mộc gật đầu.
Đoạn đường 200km mất hơn bốn giờ đồng hồ.
Khi ba người đến thị trấn nhỏ đã là giữa buổi trưa.
Nắng giữa trưa mùa đông có vẻ như rất ấm áp.
Cả ba đậu xe bên ngoài thị trấn, sau đó trang bị vũ khí, đi vào bên trong thị trấn.
Toàn bộ thị trấn đã bị chiếm đóng bởi một nhóm thú biến dị, không có con người sống ở đây.
Thị trấn cũng trở nên đổ nát, trên đường đầy những chiếc ô tô hỏng, nhiều mảnh vỡ và cả rác thải, bầu không khí nồng nặc một mùi khó chịu.
Có khá nhiều thú biến dị đang chiếm cứ bên trong thị trấn, sự xuất hiện đột ngột của ba người Lâm Mộc ngay lập tức k1ch thích sự phấn khích của những con thú biến dị này.
Thị trấn vốn dĩ đang yên tĩnh, ngay lập tức nghe thấy tiếng ầm ầm, sau đó có không ít thể biến dị lao nhanh về phía ba người Lâm Mộc.
“Bắt đầu rồi!”
Thẩm Trạch Thiên cầm chiến đao, lao lên trước.
“Đi!”
Lâm Mộc cùng La Văn Thành theo sát phía sau.