Lâm Mộc nắm chặt nắm đấm, yên lặng cầu nguyện trong lòng.
“Tiểu sư đệ, điều chúng ta có thể làm là cố gắng đến bên kia sớm được chút nào hay chút ấy.” Thẩm Trạch Thiên vỗ bả vai Lâm Mộc, anh ta có thể nhìn ra Lâm Mộc đang rất căng thẳng.
Advertisement
“Ừm.” Lâm Mộc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Sau khi máy bay cất cánh được hơn mười phút, đồng hồ Liên minh trên tay Lâm Mộc vang lên âm thanh thông báo.
Advertisement
“Là Mục nghị trưởng gọi.” Lâm Mộc cúi đầu nhìn.
“Lẽ nào có tin tức mới?” Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành cùng nhìn về phía Lâm Mộc.
Trước đó Lâm Mộc liên hệ với Phó minh chủ Hồ thì ông cụ cũng đã nói là ông đang dẫn theo Mục nghị trưởng và một nhóm người trong liên minh chạy tới thành phố Lăng Dương.
Đám người Phó minh chủ Hồ và Mục nghị trưởng nhất định đã tới Lăng Dương trước rồi.
Lâm Mộc vội vàng nhận điện thoại.
“Lâm Mộc, các cậu đang ở đâu?” Trong điện thoại vang lên giọng Mục nghị trưởng hỏi thăm.
“Mục nghị trưởng, chúng tôi hiện đang ngồi trên máy bay bay tới Lăng Dương, sẽ tranh thủ bay đến đó trong thời gian sớm nhất.” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc lại vội vàng dò hỏi: “Mục nghị trưởng, mọi người hẳn là đã tới thành phố Lăng Dương rồi phải không? Tình hình bên kia thế nào rồi?”
“Chúng tôi đã đến Lăng Dương được hơn một tiếng, tình hình chiến đấu bên này đã sắp kết thúc, chúng tôi đã thành công khống chế cục diện của thành phố an toàn Lăng Dương, Thú biến dị tấn công thành phố đã bị tiêu diệt gần hết, các cậu không cần tới nữa đâu.” Mục nghị trưởng nói.
“Đã thành công khống chế cục diện? Thú biến dị tấn công thành phố đã bị tiêu diệt gần hết rồi sao?”
Sau khi Lâm Mộc nghe vậy thì lập tức thở ra được một hơi dài, sự lo lắng trong lòng cuối cùng cũng có thể biến mất.”
“Mục nghị trưởng, tình hình tổn thất bên phía Lăng Dương thế nào rồi ạ? Những Thú biến dị này có tấn công vào trong thành không?” Lâm Mộc lại hỏi.
Mục nghị trưởng ở đầu dây bên kia đột nhiên lại trở nên trầm mặc.
“Mục nghị trưởng?” Lâm Mộc thấy Mục nghị trưởng không nói gì, nhịn không được gọi một tiếng.
Loại phản ứng này của Mục nghị trưởng lập tức khiến nỗi lòng của Lâm Mặc trở nên căng thẳng.
Đầu bên kia im lặng một lát, lúc này mới trả lời: “Trước khi chúng tôi tới, Thú biến dị cấp A+ đã chọc ra một lỗ hổng xông vào trong thành, Vũ nghị trưởng cũng không phải là đối thủ của Thú biến dị cấp A+ kia.”
“Vì không để cho Thú biến dị cấp A+ này gây ra thêm nhiều tổn thất hơn nữa, Vũ nghị trưởng chọn cách…”
Mục nghị trưởng nói xong chữ cuối cùng cùng thì lại ngừng lại lần nữa, giọng nói cũng trở nên bất thường.
“Sao vậy?” Lâm Mộc vội vã truy hỏi, một dự cảm xấu bỗng chốc dâng thẳng lên.