LÂM MỘC BÁO THÙ

“Ông ấy chọn cách đồng quy vu tận với Thú biến dị cấp A+ kia…” Giọng nói của Mục nghị trưởng cũng trở nên run rẩy.  

“Cái gì?”  

Advertisement

Nghe thấy vậy, Lâm Mộc lập tức ngây ra, trong đầu kêu đánh oong một tiếng.  

Đối với Lâm Mộc mà nói, tin này không khác gì tin sét đánh!  

Vũ nghị trưởng…hy sinh?  

Advertisement

Đồng quy vu tận với Thú biến dị cấp A+?  

Đầu bên kia điện thoại, Mục nghị trưởng tiếp tục nói: “Sau khi Vũ nghị trưởng hy sinh, tu sĩ trong thành lập tức dốc toàn lực chặn lại lỗ hổng, thế nhưng có quá nhiều Thú biến dị, hơn nữa còn có vài con cấp B, B+, đến cuối cùng vẫn không thể chặn lại lỗ hổng, không ít Thú biến dị đã xông vào trong thành tiến hành giết chóc.”  

“Chúng tôi đem theo viện binh tới, Phó minh chủ Hồ chỉ đạo mọi người đánh trả, lúc này mới khống chế lại được cục diện.”  

“Một trận này, ngoài Vũ nghị trưởng còn có rất nhiều thành viên liên minh và tu sĩ của các võ quán trong thành hy sinh.”  

Sau khi Lâm Mộc nghe tới đó, tay đã không thể ngừng run rẩy.  

“Lâm Mộc, các cậu không cần tới, cứ đi làm việc của các cậu tiếp đi.” Mục nghị trưởng nói.  

“Không, tôi muốn…tôi muốn đến gặp Vũ nghị trưởng, tôi muốn tiễn Vũ nghị trưởng đoạn…đoạn đường cuối cùng.” Giọng Lâm Mộc nghẹn ngào, vành mắt cũng trở nên ươn ướt.  

“Ừ, Vũ nghị trưởng đối xử với cậu rất tốt, vậy thì tới đi.” Giọng nói của Mục nghị trưởng cũng có vẻ trầm thấp.  

Cúp điện thoại.  

“Tại sao? Tại sao chứ?”  

Lâm Mộc cắn chặt răng, hai tay nắm chặt, không ngừng run rẩy.  

Trong Liên minh, người đối xử tốt với anh cũng chỉ có vài người, Vũ nghị trưởng là một trong số đó.  

Kể từ khi gia nhập Liên minh tới nay, Vũ nghị trưởng đều luôn rất săn sóc anh.  

Lâm Mộc xem Vũ nghị trưởng là sư phụ của mình.  

Lần trước khi Lâm Mộc gặp Vũ nghị trưởng là lúc diễn ra cuộc chiến thanh trừng, sau khi bọn Lâm Mộc quét sạch thể biến dị ở thành phố Lăng Dương, Vũ nghị trưởng tới trấn thủ nơi này, ông cụ còn cố ý tới tận chỗ nghỉ ngơi của Lâm Mặc để gặp anh.  

Sau khi thành phố an toàn được dọn dẹp xong, Vũ nghị trưởng vẫn luôn trấn thủ ở thành Lăng Dương, Lâm Mộc rất ít khi có cơ hội gặp ông cụ.  

Có nằm mơ anh cũng không nghĩ đến, lần gặp gỡ khi đó lại trở thành vĩnh biệt.  

“Sư đệ, đây là chiến tranh, không có cách khác…”  

Thẩm Trạch Thiên đặt tay lên vai Lâm Mộc, nhẹ nhàng vỗ về an ủi anh.  

“Sư huynh…”  

Lâm Mộc nhắm mắt lại, tê dại dựa vào người Thẩm Trạch Thiên, không cầm được nước mắt.  

La Văn Thành cũng đặt tay lên vai Lâm Mộc.  

……  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi