LÂM MỘC BÁO THÙ

Thấy thái độ này của Khâu Anh, Lâm Mộc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.  

Advertisement

Bà ta thực sự rất khôn khéo, cũng rất khôn ngoan, những ngày tháng ở Thân Giang trước kia cũng đã khiến Lâm Mộc hiểu được điều này.  

“Lâm Mộc, cậu có thể giết tôi, chẳng qua trước khi làm vậy, cậu tốt nhất hãy suy nghĩ kỹ một chút cậu làm vậy có xứng với Trần Uyển Nhi hay không, tôi là mẹ ruột của nó đấy!” Khâu Anh nhắm mắt lại, giọng nói vang dội.  

Advertisement

Sắc mặt Lâm Mộc lạnh băng, giọng nói đột nhiên trở nên sắc bén: “Khâu Anh, bà còn có mặt mũi hỏi tôi làm vậy có xứng với Uyển Nhi hay không? Ban đầu Uyển Nhi theo bà đi Thân Giang, lúc đại nạn bùng nổ thì bà đang ở đâu? Bà cứ thế vứt bỏ Uyển Nhi, mặc kệ cô ấy ở trong hiểm cảnh, bà xứng làm một người mẹ sao?”  

“Nếu không phải do tôi nhờ người bảo vệ Uyển Nhi, bản thân lại chạy đến Thân Giang đón cô ấy, Uyển Nhi sợ rằng đã chết từ lâu rồi!”  

“Bà không thèm quan tâm sự an nguy của Uyển Nhi, thế nhưng cố ấy lại một lòng lo lắng cho sự an nguy của bà, nếu bà còn có trái tim, bà không cảm thấy có lỗi với cô ấy sao?”  

“Khâu Anh, bà không thèm quan tâm sự an nguy của con gái mình thì cũng thôi đi.”  

Lâm Mộc chuyển giọng: “Nhưng tôi có nằm mơ cũng không ngờ tới, bà thế mà lại có thể ác độc tới mức lấy con gái mình làm mồi dụ, có thể ác độc tới mức không tiếc khiến cho con gái mình chôn cùng tôi chỉ vì để giết chết tôi, lần đó du thuyền bị nổ, nếu không nhờ bùa hộ mệnh mà sư phụ tôi tặng cho tôi, người chết khi đó không chỉ có mình tôi đâu, còn có con gái ruột của bà nữa!”  

Lâm Mộc tới gần Khâu Anh, ánh mắt sắc bén: “Đây chính là ruột thịt của bà! Đều nói con cái là tâm can của cha mẹ, sao bà lại có thể độc ác tới nhường này cơ chứ? Ngay cả con gái mình cũng giết! Chẳng lẽ cô ấy đã làm điều gì có lỗi với bà hay sao?”  

Những lời nói của Lâm Mộc khiến cho sắc mặt Khâu Anh trở nên tái nhợt, sự thong dong bình tĩnh ban nãy cũng biến mất tăm.  

“Bọn họ đã đồng ý sẽ cứu Uyển Nhi, tôi…tôi cũng không nghĩ tới bọn họ dám cho nổ luôn cả con bé.” Giọng Khâu Anh run rẩy.  

Lâm Mộc lùi người lại, từ từ nói: “Khâu Anh, bà rốt cuộc chịu thừa nhận chuyện du thuyền nổ tung có liên quan tới bà.”  

Đúng là vẫn chỉ có Trần Uyển Nhi mới có thể ảnh hưởng tới tâm trí bà ta, khiến cho bà ta lỡ miệng.  

Khâu Anh ngẩn ra, lúc này mới ý thức được bản thân mình lỡ lời.  

“Tôi vừa nói gì cơ? Tôi…tôi không nói gì cả!”  

Khâu Anh rõ ràng đã trở nên bối rối.  

“Khâu Anh, trước khi tôi tiến vào đã mở ghi âm trên điện thoại, những lời bà vừa nói đã bị ghi âm lại, có muốn tôi lấy điện thoại ra bật cho bà nghe không?” Lâm Mộc vừa nói vừa lôi điện thoại ra.  

Lâm Mộc không ngờ rằng đã đến nước này rồi mà bà ta vẫn còn muốn lừa dối.  

Lâm Mộc cầm điện thoại, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn vào Khâu Anh: “Khâu Anh, bà nên biết, chuyện du thuyền nổ tung đã để lại cho Uyển Nhi một nỗi ám ảnh cực lớn, nếu cô ấy nghe thấy đoạn ghi âm này, nếu như cô ấy biết tất cả mọi chuyện là do mẹ mình gây ra, không biết Uyển Nhi sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?”  

Sau khi Khâu Anh nghe vậy thì ngã ngồi xuống ghế.  

“Lâm Mộc, cầu xin cậu đừng làm vậy. Tôi…tôi nhận, tôi thừa nhận tất cả.” Khâu Anh vô lực nhắm mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi