LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi trước Sài Thiệu ra lệnh cho các thành viên tháo chạy, Lâm Mộc hoàn toàn có thể chỉ quan tâm đến bản thân mà phục tùng mệnh lệnh, nhưng anh lại lựa chọn mạo hiểm xông tới liên thủ với Sài Thiệu cùng công kích kẻ địch.  

“Tuy chúng ta chỉ là Đoàn thám hiểm lập ra trong thời gian ngắn, nhưng nếu đã là thành viên của đội thì không thể dễ dàng vứt bỏ đồng đội được!” Lâm Mộc mỉm cười nói.  

Advertisement

Lâm Mộc nhìn ra được, dù các thành viên của Đoàn thám hiểm đều là người của liên minh, họ vẫn không đáng tin cậy như Sư huynh và La Văn Thành.  

Sài Thiệu không nói thêm  nữa, mà quay người dặn dò đội viên bên cạnh đưa thi thể Thanh tra viên hi sinh do bị Thú biến dị cấp A tấn công lúc đầu.  

Advertisement

Thi thể của Thanh tra viên kia nhanh chóng được đưa tới.  

Lâm Mộc lắc đầu cảm khái: “Vốn dĩ anh ấy muốn đi thám hiểm di tích, chẳng ngờ lại bỏ mạng ngay trên đường đi, nếu chúng ta đổi lộ trình, có lẽ anh ấy đã không chết!”   

Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, Lâm Mộc cũng là một Thanh tra viên, thấy người này bỏ mạng ngay trước mặt, lòng anh cũng thấy khó chịu.  

Sài Thiệu thổn thức cảm khái: “Tôi thực sự không ngờ con đường này lại xuất hiện Thú biến dị cấp A. Lâm Mộc, bản đồ tình báo mà cậu cung cấp quả thực không có vấn đề gì, tôi lựa chọn đi theo lộ trình trong kế hoạch ban đầu lại khiến một thành viên phải bỏ mạng, xém chút nữa còn khiến mọi người gặp phải rắc rối lớn!”   

Các thành viên còn lại đều gật đầu tán đồng.  

Họ cũng không ngờ tin tình báo của Lâm Mộc lại chính xác.  

Nghĩ tới tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc ban nãy, ai cũng thấy sợ.  

Lâm Mộc lạnh giọng nói: “Tôi nhớ người nào đó lúc trước luôn hoài nghi và mỉa mai đề nghị đổi lộ trình của tôi, không biết người này đã thấy có lỗi vì hành vi của mình hay chưa?”   

Lâm Mộc vừa nói vừa nhìn Liễu Vô Song.  

Tuy anh không chỉ mặt gọi tên, nhưng các thành viên khác đều ngầm hiểu anh đang nhắc tới Liễu Vô Song.  

Nghe thấy lời này, khóe mắt Liễu Vô Song khẽ giật, vẻ mặt cũng mất tự nhiên.  

“Được rồi, nơi  này không thích hợp nán lại quá lâu, mọi người nhanh chóng kiểm kê và thu dọn xác Thú biến dị đi, hai phút sau chúng ta lên xe tiếp tục xuất phát!” Sài Thiệu nói.  

“Rõ!” Mọi người tản ra rồi nhanh chóng thu xác Thú biến dị vào nhẫn trữ vật.  

Sài Thiệu nhìn Lâm Mộc hỏi: “Lâm Mộc, nếu bản đồ tình báo khi trước của cậu chính xác, vậy cậu có biết hành trình tiếp theo nơi nào còn Thể biến dị cấp A và A+ hay không? Chúng ta biết trước để tránh đi!”  

“Đi tiếp về phía trước thì tôi không rõ.” Lâm Mộc lắc đầu.  

Bản đồ tình báo anh nhận được còn có rất nhiều

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi