Nhưng cũng nhờ vậy, Lâm Mộc mới nghiệm chứng được tính chân thực của bản đồ tình báo.
Anh càng thêm hồ nghi trong lòng, rốt cuộc ai có thể lập ra tấm bản đồ này, hơn nữa còn gửi riêng cho anh?
Advertisement
Nửa giờ sau, đoàn xe rời khỏi khu vực bị khoanh đỏ trên bản đồ.
Hành trình tiếp theo cực kỳ thuận lợi.
Advertisement
Một ngày sau, đoàn xe tiến vào Sa mạc Tak. Tuy Đoàn thám hiểm tiếp tục gặp phải Thể biến dị, nhưng kẻ địch vô cùng yếu, chẳng hề gây nguy hiểm gì.
Sa mạc gần như không một bóng người.
Sau hai ngày đi trên sa mạc, cuối cùng Đoàn thám hiểm cũng tới di tích.
Các thành viên lần lượt xuống xe.
“Phía trước chính là Di tích Tak rồi!” Sài Thiệu chỉ tay về phía trước.
Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn, di tích chính là đống đổ nát thê lương giữa lòng sa mạc, trông vô cùng hư ảo dưới ánh nắng như thiêu như đốt.
“Cuối cùng cũng tới rồi!” Ánh mắt Lâm Mộc đong đầy sự mong chờ.
Liên minh đánh giá di tích này có giá trị cao hơn Lạc Thần Cốc, cho nên mới sắp xếp chuyến thám hiểm lần này ra sau.
“Đây là bản đồ di tích lần này, mọi người truyền xem rồi ghi nhớ trong đầu đi!” Sài Thiệu đưa bản đồ cho các thành viên.
Chỉ có hai di tích được liên minh khám phá hoàn toàn, Di tích Tak chính là di tích thứ hai.
Khám phá hoàn toàn tức là liên minh đã hiểu rõ tình hình trong di tích, nếu có khu vực nguy hiểm cũng được chỉ rõ trên bản đồ rồi.
Lâm Mộc nhanh chóng nhận được bản đồ di tích, quả nhiên bản đồ có lưu ý vài khu vực đặc biệt, anh ghi nhớ nội dung vào bộ não.
Sau khi đến tay tất cả mọi người, bản đồ lại được trả về cho Sài Thiệu.
“Nếu mọi người đã xem hết bản đồ rồi thì vào trong thôi, chúng ta tự do khám phá, có thể tự mình hành động hoặc lập đội.” Sài Thiệu nói.
“Rõ!” Mọi người đáp.
Trong mắt ai cũng chan chứa nỗi mong chờ.
Sau đó Đoàn thám hiểm đi về phía tường đổ vách xiêu.
Lâm Mộc không lập đội nhỏ với người khác mà tự mình thám hiểm.
Di tích lần này giống như đống tàn tích của môn phái nào đó lưu lại trong sa mạc.
Nhưng không rõ môn phái này có từ bao giờ, tại sao lại biến thành thế này.